Hợp tác với ngoại bang - Chương 10
Chương 10: Di Sản của Gia Cát Lượng
Thục Hán đang đứng trước những thách thức lớn từ cả nội bộ lẫn bên ngoài. Sự bất mãn của một số quan lại và tướng lĩnh về chiến lược hợp tác với ngoại bang đe dọa gây ra sự chia rẽ trong triều đình. Bên ngoài, Ngụy và Ngô đang chuẩn bị những kế hoạch tấn công để tận dụng tình hình bất ổn của Thục Hán. Trong thời điểm này, vai trò lãnh đạo của Gia Cát Lượng càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết.
Một đêm, Mã Tốc cùng với các tướng lĩnh thân tín đến gặp Gia Cát Lượng tại thư phòng. Họ cảm nhận được không khí căng thẳng đang bao trùm khắp đất nước. Mã Tốc, với lòng trung thành tuyệt đối, lên tiếng trước tiên:
“Thừa tướng, chúng ta không thể bỏ qua những nguy cơ từ nội bộ. Sự chia rẽ này, nếu không được giải quyết sớm, sẽ là mối nguy lớn hơn cả các thế lực bên ngoài. Ngài có kế hoạch gì để đối phó với tình trạng này?”
Gia Cát Lượng, ngồi trước bàn làm việc chất đầy tài liệu và bản đồ, đôi mắt thâm trầm và mệt mỏi sau nhiều đêm suy tư, nhẹ nhàng đáp: “Mã Tốc, ta hiểu rõ những lo ngại của ngươi. Nhưng chúng ta phải đối diện với thực tế rằng những thay đổi lớn lao luôn đi kèm với sự phản kháng. Điều quan trọng là chúng ta cần giữ vững niềm tin vào con đường mà chúng ta đã chọn.”
Ngừng lại một chút, ông tiếp tục: “Ta đã ra lệnh triệu tập tất cả các quan lại và tướng lĩnh vào triều đình ngày mai. Đây sẽ là thời điểm để giải quyết những mâu thuẫn nội bộ. Ta sẽ làm sáng tỏ tất cả, vì lợi ích của Thục Hán.”
Ngày hôm sau, trong triều đình Thục Hán, Gia Cát Lượng triệu tập toàn bộ quan lại và tướng lĩnh. Tất cả những người bất mãn, phản đối kế hoạch hợp tác với phương Tây, đều có mặt. Không khí trong phòng họp vô cùng căng thẳng, và ai nấy đều chờ đợi những lời từ vị tể tướng vĩ đại.
Gia Cát Lượng đứng dậy, bước đến trước bản đồ lớn của Thục Hán. Ông chậm rãi quét mắt qua từng người trong phòng trước khi lên tiếng, giọng nói của ông vừa trầm ấm vừa dứt khoát:
“Chúng ta đã sống qua nhiều năm chiến tranh và khốn khổ. Các thế lực bên ngoài không ngừng áp sát biên giới. Ngụy và Ngô không chỉ muốn tiêu diệt chúng ta, mà còn muốn xóa sổ tên của Thục Hán khỏi bản đồ. Các ngươi có thể lo lắng rằng việc hợp tác với phương Tây sẽ làm mất đi bản sắc của chúng ta. Nhưng hãy nhìn vào thực tế. Chính nhờ vào việc mở rộng tầm nhìn, học hỏi những gì chúng ta chưa biết, mà Thục Hán đã có thể mạnh mẽ hơn trong thời gian ngắn ngủi vừa qua.”
Người đứng đầu nhóm quan lại phản đối, Trương Lượng, lên tiếng: “Thừa tướng, không ai phủ nhận những thành công ban đầu. Nhưng chúng tôi lo rằng việc quá dựa dẫm vào kỹ thuật ngoại bang sẽ khiến chúng ta mất đi sự tự chủ, và khi ngoại bang trở mặt, chúng ta sẽ không còn gì để chống đỡ.”
Gia Cát Lượng bước về phía Trương Lượng, đôi mắt sáng lên niềm tin mãnh liệt: “Trương Lượng, ngươi lo về việc mất đi bản sắc, nhưng bản sắc của một dân tộc không đến từ việc chúng ta học hỏi từ ai, mà đến từ cách chúng ta làm chủ những gì chúng ta học được. Thục Hán không hề phụ thuộc vào bất kỳ ai. Chúng ta không chỉ tiếp nhận mà còn phát triển những gì đã học được từ Đại Uyên và các vương quốc phương Tây khác. Chính sự tự chủ trong trí tuệ và khả năng sáng tạo mới là sức mạnh thực sự của chúng ta.”
Lúc này, không khí trong phòng như chùng xuống. Những lời nói của Gia Cát Lượng thấm vào từng người. Ngay cả những kẻ phản đối cũng không thể phủ nhận sự thật rằng Thục Hán đã thay đổi và trở nên mạnh mẽ hơn dưới sự lãnh đạo của ông.
Sau khi mọi người im lặng lắng nghe, Gia Cát Lượng tiếp tục: “Ta không bao giờ ngừng tin tưởng vào khả năng của đất nước này. Chúng ta sẽ tiếp tục mở rộng quan hệ, học hỏi những gì cần thiết để xây dựng một Thục Hán hùng mạnh, tự chủ. Nhưng trên hết, chúng ta cần đoàn kết. Nếu chúng ta chia rẽ, kẻ thù sẽ không cần phải tấn công. Chính chúng ta sẽ tự hủy diệt mình.”
Trước sự chân thành và quyết tâm của Gia Cát Lượng, các quan lại và tướng lĩnh dần hiểu ra tầm quan trọng của việc đoàn kết và tin tưởng vào chiến lược mà ông đã vạch ra. Trương Lượng, người phản đối mạnh mẽ nhất, cuối cùng cũng cúi đầu, thừa nhận: “Thừa tướng, tôi đã hiểu. Chúng tôi sẽ đứng về phía ngài, cùng ngài bảo vệ Thục Hán.”
Cả triều đình đồng lòng, không khí căng thẳng biến mất, thay vào đó là tinh thần đoàn kết và niềm tin mạnh mẽ vào tương lai. Gia Cát Lượng biết rằng, dù khó khăn vẫn còn phía trước, nhưng khi nội bộ đã được hàn gắn, sức mạnh của Thục Hán sẽ không gì có thể ngăn cản.
Vài tuần sau, tin tức về những thành tựu của Thục Hán lan rộng khắp khu vực. Các vương quốc phương Tây tiếp tục gửi phái đoàn đến để củng cố mối quan hệ hợp tác. Ngụy và Ngô, sau khi thấy sức mạnh mới của Thục Hán, cũng buộc phải cân nhắc kỹ lưỡng trước khi quyết định tấn công. Thục Hán không còn là một vương quốc yếu ớt nữa, mà đã trở thành một thế lực đáng gờm.
Một buổi chiều, khi mọi việc dần đi vào ổn định, Mã Tốc đến gặp Gia Cát Lượng tại tư dinh của ông. Họ ngồi dưới bóng cây lớn trong vườn, lắng nghe tiếng gió nhẹ thoảng qua.
“Thừa tướng,” Mã Tốc nói, giọng đầy sự ngưỡng mộ. “Ngài đã thành công trong việc không chỉ làm Thục Hán mạnh lên, mà còn hàn gắn những chia rẽ nội bộ. Tôi không biết làm sao ngài có thể giữ được sự kiên định và khôn ngoan như vậy.”
Gia Cát Lượng mỉm cười, ánh mắt nhìn xa xăm: “Mã Tốc, điều quan trọng nhất là phải luôn tin vào con đường mình chọn. Sức mạnh thực sự không đến từ việc chúng ta đối phó với kẻ thù bên ngoài, mà từ sự đoàn kết và niềm tin của chúng ta. Khi mọi người cùng chung một mục tiêu, không gì là không thể.”
Mã Tốc cúi đầu, lòng thầm biết ơn vì được theo chân một lãnh đạo vĩ đại như Gia Cát Lượng. Ông biết rằng di sản của Gia Cát Lượng không chỉ là những thành tựu quân sự hay chiến lược hợp tác, mà còn là tinh thần kiên định, đoàn kết và lòng yêu nước sâu sắc.
Di sản của Gia Cát Lượng sẽ mãi mãi được nhớ đến trong lịch sử Thục Hán. Dưới sự lãnh đạo của ông, Thục Hán không chỉ vượt qua những thử thách cam go mà còn vươn lên trở thành một vương quốc mạnh mẽ, độc lập và đáng gờm.