Hợp tác với ngoại bang - Chương 2
Chương 2: Phái đoàn ngoại giao Thục Hán
Sau khi kế hoạch được thống nhất, Gia Cát Lượng ngay lập tức bắt tay vào việc chuẩn bị cho phái đoàn ngoại giao Thục Hán. Đây không chỉ là một nhiệm vụ mang tính lịch sử mà còn là thử thách đầy hiểm nguy. Để có thể thành công trong việc thiết lập quan hệ với các vương quốc phương Tây, phái đoàn cần không chỉ sức mạnh quân sự mà còn phải có sự khéo léo trong ngoại giao.
Tại tư dinh của Gia Cát Lượng, ông cùng Mã Tốc ngồi trước bàn vẽ bản đồ. Những đường nét tỉ mỉ mô tả những vùng đất phương Tây, nơi mà Thục Hán ít có thông tin rõ ràng. Gia Cát Lượng nhìn vào Mã Tốc, người được giao trọng trách quan trọng này.
“Mã Tốc,” Gia Cát Lượng nói, giọng đầy sự tin tưởng nhưng cũng mang chút lo lắng, “ta chọn ngươi bởi vì ngươi có khả năng quan sát sắc sảo và sự khôn ngoan trong cách ứng xử. Đoạn đường đi sẽ rất dài, các vương quốc phương Tây tuy chưa được biết đến nhiều, nhưng họ có thể là những đồng minh quý giá nếu chúng ta hành động đúng đắn.”
Mã Tốc cúi đầu kính cẩn. “Thừa tướng, ta hiểu rõ tầm quan trọng của nhiệm vụ này. Ta sẽ không phụ lòng tin của ngài.”
Gia Cát Lượng gật đầu, ánh mắt ông tỏa sáng như đang nhìn xa về tương lai. “Ta đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết cho cuộc hành trình này. Ngươi sẽ được hộ tống bởi một đội quân tinh nhuệ, không phải để gây chiến mà là để bảo vệ an toàn. Đặc biệt, ta đã lựa chọn những người giỏi nhất về các lĩnh vực nông nghiệp, kỹ thuật, và quân sự đi cùng. Họ sẽ là chìa khóa để tạo nên mối liên kết giữa chúng ta và các quốc gia phương Tây.”
Sau đó, Gia Cát Lượng trao cho Mã Tốc một bức thư, được viết bằng chữ Hán nhưng được gia công tỉ mỉ trên một tấm giấy dày, thể hiện sự trang trọng của Thục Hán.
“Đây là thư ngoại giao, đại diện cho Thục Hán. Ngươi sẽ trao nó cho nhà vua của vương quốc đầu tiên mà ngươi gặp. Hãy nhớ rằng, chúng ta không tìm kiếm sự giúp đỡ, mà tìm kiếm sự hợp tác.”
Mã Tốc cầm lá thư trên tay, ánh mắt đầy sự tự tin. “Thừa tướng, ta hiểu. Chúng ta sẽ không cúi đầu cầu xin, mà sẽ đem đến những giá trị để cùng nhau phát triển.”
Một tuần sau, đoàn ngoại giao Thục Hán chính thức khởi hành. Đoàn quân gồm 100 người, chia làm các nhóm nhỏ để dễ dàng di chuyển. Họ mang theo những sản vật quý giá của Thục Hán như lụa, thảo dược, và các món quà đặc biệt dành tặng các vương quốc phương Tây. Ngoài ra, Mã Tốc còn mang theo những kỹ sư tài giỏi và các tướng lĩnh kinh nghiệm để chuẩn bị cho việc trao đổi kiến thức quân sự và kỹ thuật.
Trên đường đi, đoàn phái bộ phải vượt qua nhiều vùng đất hiểm trở và thách thức từ thiên nhiên. Những ngọn núi cao ngất, rừng rậm sâu thẳm cùng với khí hậu khắc nghiệt không ngừng thử thách sự kiên nhẫn của mọi người. Nhưng Mã Tốc, với tư cách là người lãnh đạo, không hề nao núng. Ông luôn động viên tinh thần của toàn đoàn và giúp mọi người giữ vững niềm tin vào mục tiêu phía trước.
Tại một trạm dừng chân bên dòng sông lớn, quân lính dựng trại trong khi các quan lại ngồi bên cạnh lửa trại, trao đổi về những gì họ sẽ phải đối mặt ở phía trước. Lưu Tấn, một kỹ sư trẻ trong đoàn, tò mò hỏi Mã Tốc:
“Thưa tướng quân, ngài có nghĩ các vương quốc phương Tây sẽ thực sự chấp nhận chúng ta không? Ta nghe nói họ rất xa lạ và nghi ngờ người ngoại bang.”
Mã Tốc mỉm cười, đáp lại với sự tự tin:
“Đúng vậy, phương Tây có thể khác chúng ta về văn hóa và phong tục. Nhưng ngươi phải nhớ rằng, con người dù ở đâu cũng đều có một điểm chung: họ đều mong muốn những điều tốt đẹp cho đất nước và người dân của họ. Nếu chúng ta có thể chứng minh rằng sự hợp tác này mang lại lợi ích cho cả đôi bên, họ sẽ mở cửa.”
Cuộc hành trình tiếp tục. Họ đi qua nhiều ngôi làng xa lạ, nơi người dân sống hoàn toàn khác biệt với những gì mà họ từng biết đến ở Thục Hán. Tuy nhiên, đoàn phái bộ luôn giữ thái độ tôn trọng và hòa nhã, không gây xung đột và luôn tìm cách giao lưu với dân địa phương.
Sau nhiều tháng đi đường, đoàn ngoại giao Thục Hán cuối cùng cũng đến được vương quốc Đại Uyên – một trong những vương quốc lớn và hùng mạnh ở phương Tây. Đại Uyên nổi tiếng với kỹ thuật rèn thép tiên tiến và quân đội mạnh mẽ. Đây là nơi mà Mã Tốc và đoàn phải đối diện với thử thách lớn nhất của họ.
Tại cửa thành Đại Uyên, Mã Tốc bước tới với thư ngoại giao trên tay. Một quan lại của Đại Uyên xuất hiện, ánh mắt dò xét từng động tác của phái đoàn Thục Hán. Không khí dường như ngưng đọng trong giây lát khi Mã Tốc trình bày nguyện vọng được yết kiến nhà vua để trao đổi thư ngoại giao.
“Chúng tôi là phái đoàn từ Thục Hán,” Mã Tốc nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy quyền. “Chúng tôi đến đây với mong muốn thiết lập mối quan hệ hợp tác giữa hai vương quốc, để cùng nhau phát triển.”
Viên quan lại quan sát Mã Tốc một lúc, sau đó gật đầu nhẹ, “Nhà vua sẽ quyết định điều này. Hãy theo ta, ta sẽ đưa ngươi đến gặp ngài.”
Mã Tốc dẫn đầu đoàn phái bộ, bước qua cổng thành lớn của Đại Uyên, trong lòng đầy hy vọng và tự tin rằng bước khởi đầu này sẽ mở ra một chương mới trong lịch sử Thục Hán.