Hợp tác với ngoại bang - Chương 3
Chương 3: Cuộc Gặp Gỡ với Vua Đại Uyên
Phái đoàn Thục Hán tiến qua cổng thành rộng lớn của Đại Uyên. Những bức tường cao sừng sững và những ngọn cờ phấp phới trong gió mang dấu ấn của một vương quốc hùng mạnh và giàu có. Mã Tốc dẫn đầu đoàn, ánh mắt kiên định nhưng cũng không giấu được sự cẩn trọng. Phía sau ông, các thành viên trong phái đoàn mang theo lụa là, thảo dược và những món quà quý giá từ Thục Hán, thể hiện thiện chí muốn hợp tác.
Phía trong hoàng cung Đại Uyên, kiến trúc nguy nga, lộng lẫy hiện ra trước mắt, khác xa với những gì mà Mã Tốc và phái đoàn đã từng thấy ở Thục Hán. Những bức tường được trang trí bằng đá quý, từng hàng binh lính mặc giáp sáng loáng đứng thẳng hàng, tất cả đều tạo nên không khí đầy uy nghiêm và trang trọng.
Một viên quan già, vẻ mặt nghiêm nghị, đưa tay chỉ lối, dẫn phái đoàn vào cung điện chính. Ông lên tiếng, giọng nói lạnh lùng nhưng rõ ràng: “Nhà vua Đại Uyên sẽ tiếp các ngươi ngay tại đây. Hãy chuẩn bị lời lẽ của mình cho thật chu đáo, vì nhà vua của chúng ta không dễ dàng chấp nhận người ngoại bang.”
Khi bước vào đại điện, Mã Tốc và đoàn Thục Hán lập tức cảm nhận được sự hiện diện uy quyền của vua Đại Uyên. Nhà vua ngồi trên ngai vàng, ánh mắt sâu thẳm và trầm tư, như đang quan sát từng hành động, từng cử chỉ của họ. Ông khoác lên mình bộ trang phục lộng lẫy, làm từ lụa và vàng, biểu tượng của quyền lực tối cao trong vương quốc.
Mã Tốc kính cẩn cúi đầu chào, bước lên phía trước và mở lời: “Kính thưa Bệ hạ, tôi là Mã Tốc, đại diện cho Thục Hán, mang theo lời chào và thiện chí từ Gia Cát Lượng, vị tể tướng của Thục Hán. Chúng tôi đến đây với mong muốn thiết lập mối quan hệ hợp tác giữa hai vương quốc, để cùng nhau trao đổi văn hóa, kỹ thuật và quân sự.”
Vua Đại Uyên không đáp lời ngay lập tức. Ông im lặng trong vài giây, đôi mắt sắc bén quan sát Mã Tốc và những món quà mà đoàn Thục Hán mang đến. Không khí trong đại điện căng thẳng đến mức có thể cảm nhận rõ từng nhịp thở của mọi người.
Cuối cùng, nhà vua cất giọng, trầm và uy nghiêm: “Thục Hán của các ngươi là một đất nước ở phương Đông xa xôi. Vì sao ta phải quan tâm đến lời đề nghị hợp tác của các ngươi?”
Mã Tốc không hề nao núng trước câu hỏi thẳng thắn và sắc bén của nhà vua. Ông mỉm cười nhẹ, đôi mắt ánh lên sự tự tin. “Thưa Bệ hạ, chúng tôi biết Đại Uyên là một vương quốc lớn mạnh và thịnh vượng. Thục Hán của chúng tôi tuy nhỏ bé hơn nhưng cũng có những giá trị văn hóa, kỹ thuật mà phương Tây chưa từng biết đến. Chúng tôi không đến đây để xin sự giúp đỡ, mà đến để cùng nhau chia sẻ tri thức và phát triển.”
Vua Đại Uyên nheo mắt, hứng thú với câu trả lời này. Ông đưa tay ra hiệu, yêu cầu Mã Tốc tiếp tục. “Ngươi nói cụ thể hơn xem, Thục Hán có gì để chia sẻ với ta?”
Mã Tốc giơ tay, ra hiệu cho các thành viên trong phái đoàn đem ra những món quà đặc biệt mà họ đã chuẩn bị. Những cuộn lụa mịn màng, tơ tằm óng ánh, những loại thảo dược quý hiếm, và các bản đồ chi tiết về chiến thuật quân sự được bày ra trước mắt nhà vua và các quan đại thần.
“Bệ hạ, Thục Hán nổi tiếng với nghề dệt lụa tinh xảo, những thảo dược chữa bệnh hiếm có mà ít nơi nào có được. Nhưng không chỉ có thế, chúng tôi còn mang đến những kiến thức về chiến thuật quân sự, cách bố trí trận địa mà ngài có thể thấy hữu ích trong việc bảo vệ vương quốc.”
Nhà vua lặng im quan sát những món quà, nhưng ánh mắt ông vẫn chưa hoàn toàn thuyết phục. “Tất cả những điều này, dù là đáng giá, nhưng Đại Uyên của ta đâu thiếu? Tại sao ta phải dành thời gian cho các ngươi?”
Lúc này, Mã Tốc biết rằng lời nói của ông cần mang đến điều gì đó mới mẻ, hơn cả vật chất. Ông bước lên một bước, giọng nói trầm hùng, nhưng chân thành: “Bệ hạ, điều chúng tôi mang đến không chỉ là vật phẩm hay kiến thức, mà còn là sự hợp tác. Một liên minh giữa hai vương quốc chúng ta không chỉ giúp cả hai mạnh hơn, mà còn mở ra cánh cửa cho những điều chưa từng được biết đến. Chúng ta có thể cùng nhau trao đổi về kỹ thuật rèn thép, vũ khí, và nghệ thuật chiến tranh.”
Nhà vua lắng nghe, đôi mắt ông dần thể hiện sự hứng thú. Ông nghiêng đầu, nhìn vào Mã Tốc: “Vậy thì ngươi đề nghị gì cụ thể?”
“Chúng tôi muốn bắt đầu bằng một hiệp ước giao thương giữa Đại Uyên và Thục Hán. Sau đó, chúng ta sẽ cùng trao đổi các kỹ thuật quân sự, phát triển những chiến thuật mới. Thục Hán chúng tôi sẽ học hỏi kỹ thuật rèn thép và vũ khí của Đại Uyên, trong khi chúng tôi sẽ chia sẻ những bí quyết về chiến trận và phòng thủ thành trì.”
Nhà vua Đại Uyên trầm ngâm một lúc lâu, ánh mắt đầy tính toán. Cuối cùng, ông gật đầu, mỉm cười nhẹ:
“Ngươi thật sự khôn ngoan, Mã Tốc. Được, ta sẽ xem xét lời đề nghị này. Nhưng trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, ta muốn thấy rõ hơn thiện chí của các ngươi. Đoàn của ngươi sẽ ở lại Đại Uyên trong một thời gian ngắn, để ta có thể đánh giá rõ hơn về các ngươi.”
Mã Tốc cúi đầu cảm tạ, lòng nhẹ nhõm vì đã bước đầu thành công trong cuộc đàm phán khó khăn này. “Chúng tôi xin tuân theo sự sắp xếp của Bệ hạ.”
Với cái gật đầu của nhà vua Đại Uyên, một trang mới bắt đầu mở ra cho Thục Hán, nhưng những thử thách phía trước còn đầy khó khăn và gian truân.