Hợp tác với ngoại bang - Chương 4
Chương 4: Những Phát Kiến Kỹ Thuật từ Phương Tây
Sau cuộc gặp gỡ với nhà vua Đại Uyên, phái đoàn Thục Hán được sắp xếp ở lại một khu vực riêng biệt trong cung điện để tiện bề theo dõi và làm quen với văn hóa phương Tây. Mã Tốc hiểu rằng đây chỉ là bước khởi đầu, và họ cần phải thể hiện được giá trị của mình để chứng minh thiện chí hợp tác.
Những ngày đầu tiên ở Đại Uyên trôi qua với sự bỡ ngỡ nhưng đầy thích thú từ phía phái đoàn. Họ nhanh chóng nhận ra sự khác biệt to lớn giữa văn hóa, phong tục và đặc biệt là kỹ thuật của vương quốc này. Đội ngũ kỹ sư và quan lại của Thục Hán, dưới sự chỉ đạo của Mã Tốc, không ngừng khám phá và học hỏi những điều mới lạ mà họ chưa từng thấy trước đây.
Một buổi sáng, khi mặt trời vừa nhô lên, ánh nắng rực rỡ phủ khắp kinh thành Đại Uyên, một nhóm quan chức Đại Uyên đến dẫn phái đoàn Thục Hán đến xưởng rèn thép của vương quốc. Đây là nơi mà những thanh kiếm sắc bén và áo giáp kiên cố của Đại Uyên được sản xuất, điều mà Mã Tốc đã nghe danh từ lâu.
Khi bước vào xưởng, không gian tràn ngập tiếng búa rèn và hơi nóng của lò lửa, các nghệ nhân đang miệt mài làm việc. Họ sử dụng các công cụ và phương pháp đặc biệt mà Thục Hán chưa từng biết đến.
Một người đàn ông lớn tuổi, râu dài và mặc áo choàng sẫm màu, bước tới. Ông tự giới thiệu là Trần Lão, thợ rèn giỏi nhất của Đại Uyên. Giọng ông khàn nhưng mạnh mẽ: “Ta nghe nói các ngươi muốn học hỏi kỹ thuật rèn thép của chúng ta. Được, hãy nhìn kỹ. Đây là nghệ thuật mà chỉ những bậc thầy mới có thể nắm bắt.”
Trần Lão dẫn phái đoàn Thục Hán đến gần một lò lửa lớn, nơi các thợ rèn đang nung nóng những thanh sắt. Ông cầm một thanh kiếm hoàn thành, sáng loáng dưới ánh sáng mặt trời, rồi gõ nhẹ vào lưỡi kiếm. Một tiếng vang sắc lạnh phát ra, chứng tỏ thanh kiếm sắc bén và cứng cáp vô cùng.
“Thép ở Đại Uyên của chúng ta được rèn bằng phương pháp nung nhiều lần,” Trần Lão giải thích. “Chúng ta không chỉ nung chảy kim loại mà còn biết cách xử lý tạp chất, giúp thép trở nên bền hơn, sắc bén hơn. Đây là bí mật mà không phải ai cũng nắm rõ.”
Mã Tốc chăm chú lắng nghe, ánh mắt ông sáng lên khi thấy sự tinh xảo và bền chắc của những thanh kiếm. “Quả thực kỹ thuật này rất đặc biệt,” ông nói. “Ở Thục Hán, chúng tôi cũng có nghề rèn thép, nhưng chưa đạt đến trình độ này. Các ngươi quả là những bậc thầy trong lĩnh vực này.”
Mã Tốc không chỉ hài lòng với những gì ông nhìn thấy. Ông hiểu rằng những kiến thức này sẽ là chìa khóa để Thục Hán có thể cải thiện sức mạnh quân sự, từ đó đối phó tốt hơn với các thế lực khác như Ngụy và Ngô. Tuy nhiên, ông cũng biết rằng việc học hỏi kỹ thuật này không chỉ dừng lại ở quan sát, mà cần phải có sự hợp tác chặt chẽ hơn.
Ông quay sang Trần Lão, với nụ cười đầy thân thiện: “Chúng tôi rất mong được trao đổi kỹ thuật này một cách sâu rộng hơn. Không chỉ là về cách rèn thép, mà còn về các phương pháp chiến đấu và phòng thủ mà Đại Uyên đã áp dụng. Đổi lại, chúng tôi sẽ chia sẻ với các ngài những bí mật về chiến thuật quân sự của Thục Hán.”
Trần Lão gật đầu, vẻ mặt đầy suy nghĩ. “Điều này cần phải có sự chấp thuận của nhà vua, nhưng ta thấy rằng sự hợp tác này có thể mang lại lợi ích cho cả hai bên. Các ngươi có thiện chí, và ta tôn trọng điều đó.”
Những ngày tiếp theo, phái đoàn Thục Hán dành nhiều thời gian tại xưởng rèn, học hỏi kỹ thuật từ các thợ rèn tài giỏi của Đại Uyên. Mã Tốc cùng các kỹ sư, binh lính Thục Hán đã tiến hành các cuộc trao đổi sâu về cách cải tiến công nghệ sản xuất vũ khí và áo giáp. Họ không chỉ học cách rèn thép mà còn khám phá cách sử dụng kỹ thuật đó trong việc xây dựng công trình quân sự và chế tạo vũ khí phòng thủ.
Ngoài việc học hỏi, phái đoàn cũng chia sẻ những kiến thức về chiến thuật phòng thủ thành trì và cách tổ chức quân đội của Thục Hán. Điều này càng làm tăng thêm sự tin tưởng và thiện chí giữa hai bên. Đặc biệt, họ đã thảo luận về cách kết hợp sức mạnh kỵ binh của Đại Uyên và chiến thuật bộ binh tinh nhuệ của Thục Hán, tạo ra những kế hoạch phòng thủ và tấn công hiệu quả.
Một buổi tối, khi ngồi bên lửa trại sau một ngày dài học hỏi, Lưu Tấn, một kỹ sư trẻ trong phái đoàn, hào hứng nói với Mã Tốc: “Tướng quân, những gì chúng ta học được từ Đại Uyên thật sự là kho báu vô giá. Nếu áp dụng được những kỹ thuật này, quân đội Thục Hán sẽ mạnh hơn rất nhiều.”
Mã Tốc gật đầu, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời: “Đúng vậy, Lưu Tấn. Đây chính là con đường để Thục Hán không chỉ tồn tại mà còn phát triển mạnh mẽ hơn. Tuy nhiên, chúng ta phải cẩn thận, mọi bước đi đều cần sự tính toán kỹ lưỡng.”
Mã Tốc hiểu rằng, việc hợp tác với Đại Uyên chỉ mới bắt đầu. Những kỹ thuật, kiến thức quân sự và kinh tế từ phương Tây sẽ mang đến lợi ích lớn cho Thục Hán, nhưng cũng không ít thách thức. Ông biết rằng nếu thành công trong việc xây dựng liên minh này, Thục Hán sẽ có thêm cơ hội để đối phó với các thế lực hùng mạnh khác.
Cuộc hành trình này không chỉ là sự học hỏi mà còn là nền tảng cho một sự hợp tác lâu dài. Gia Cát Lượng đã đặt niềm tin vào Mã Tốc, và giờ là lúc ông phải chứng minh sự khéo léo và trí tuệ của mình để hoàn thành sứ mệnh.