Hợp tác với ngoại bang - Chương 5
Chương 5: Những Bài Học Quân Sự từ Tây Vực
Sau những ngày học hỏi tại xưởng rèn, phái đoàn Thục Hán tiếp tục được dẫn đến một địa điểm khác trong vương quốc Đại Uyên, nơi quân đội hùng mạnh của vương quốc này đang đóng quân. Tại đây, họ sẽ được chứng kiến những bài học quân sự mà người phương Tây đã phát triển qua nhiều thế hệ chiến tranh và xung đột. Mã Tốc cảm thấy hứng thú, bởi đây là một trong những mục tiêu chính của cuộc hành trình: học hỏi và trao đổi chiến thuật quân sự với phương Tây.
Trong ánh sáng của buổi sớm, đoàn Thục Hán được dẫn đến doanh trại quân đội Đại Uyên. Những bức tường kiên cố bao quanh khu doanh trại, cùng với đội ngũ lính kỵ binh và bộ binh đông đảo khiến cho không khí nơi đây càng thêm hùng vĩ. Trước cổng doanh trại, một viên tướng già, râu tóc bạc phơ nhưng vẫn đầy uy nghiêm, đứng chờ đợi họ. Ông chính là Tướng quân Dương Lâm, một trong những tướng lĩnh tài ba nhất của Đại Uyên.
“Tôi là Mã Tốc, đại diện cho Thục Hán. Thưa Tướng quân, tôi mong muốn được học hỏi về chiến thuật và nghệ thuật quân sự của Đại Uyên,” Mã Tốc kính cẩn nói.
Dương Lâm gật đầu, đôi mắt ông quan sát Mã Tốc kỹ lưỡng trước khi mỉm cười: “Ta đã nghe nhiều về sự thông minh và khéo léo của ngươi từ nhà vua. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh của quân đội Đại Uyên. Nhưng trước tiên, hãy nhớ rằng, chiến thắng không chỉ nằm ở sức mạnh, mà còn ở sự chuẩn bị và chiến lược.”
Dưới sự hướng dẫn của Dương Lâm, phái đoàn Thục Hán được chứng kiến những bài diễn tập của quân đội Đại Uyên. Kỵ binh của Đại Uyên là một lực lượng tinh nhuệ, được huấn luyện bài bản. Họ cưỡi trên những con ngựa chiến mạnh mẽ, di chuyển nhanh chóng và linh hoạt. Đặc biệt, đội kỵ binh này sử dụng những thanh kiếm rèn bằng thép, nhẹ nhưng cực kỳ sắc bén, giúp họ dễ dàng hạ gục đối thủ trong chớp mắt.
Mã Tốc chăm chú quan sát, đôi mắt sáng lên khi thấy sự linh hoạt của kỵ binh Đại Uyên. Ông quay sang Lưu Tấn, người đứng bên cạnh: “Ngươi thấy không, đội kỵ binh của họ không chỉ mạnh về sức mạnh thể chất mà còn được trang bị vũ khí hoàn hảo. Đây chính là thứ mà chúng ta cần học hỏi.”
Lưu Tấn gật đầu, ánh mắt ngưỡng mộ trước sức mạnh của quân đội Đại Uyên. “Đúng vậy, tướng quân. Nếu Thục Hán có thể kết hợp đội kỵ binh với bộ binh của chúng ta, chúng ta sẽ có một lực lượng hoàn hảo để đối đầu với Ngụy và Ngô.”
Sau buổi diễn tập, Dương Lâm dẫn Mã Tốc và phái đoàn đến một căn phòng lớn trong doanh trại, nơi họ sẽ thảo luận về các chiến thuật quân sự. Trên tường là những bản đồ chi tiết, mô tả các trận địa và đường tiến công của quân đội Đại Uyên trong các trận chiến trước đây.
“Ở đây, chúng ta không chỉ dựa vào kỵ binh mà còn biết cách kết hợp các yếu tố khác nhau để tạo ra sự vượt trội trong chiến trận,” Dương Lâm giải thích, giọng ông trầm ấm nhưng sắc bén. “Khi kỵ binh tấn công, bộ binh sẽ hỗ trợ từ phía sau, cung thủ sẽ bảo vệ các cánh, và đội quân phòng thủ thành trì sẽ sẵn sàng đối phó với mọi tình huống bất ngờ.”
Mã Tốc chăm chú lắng nghe, ánh mắt ông dán chặt vào những bản đồ chiến thuật trên tường. “Thật đáng ngưỡng mộ, Tướng quân. Cách sắp xếp chiến thuật này không chỉ thể hiện sức mạnh mà còn phản ánh sự tính toán kỹ lưỡng.”
Dương Lâm gật đầu, mỉm cười hài lòng. “Ta biết các ngươi đến đây để học hỏi, nhưng ta cũng muốn nghe từ các ngươi. Thục Hán của các ngươi có gì đáng để chia sẻ?”
Mã Tốc đứng dậy, đi đến phía tường nơi treo một bản đồ của Thục Hán. Ông chỉ tay vào những vùng núi hiểm trở và những địa điểm chiến lược trên bản đồ. “Thục Hán chúng tôi tuy nhỏ nhưng lại có địa hình phức tạp, với nhiều ngọn núi và sông ngòi. Chúng tôi đã phát triển những chiến thuật để tận dụng địa hình này. Khi đối mặt với quân địch, chúng tôi sử dụng chiến thuật phục kích, kết hợp với phòng thủ trên cao để ngăn chặn đối thủ trước khi họ có thể tấn công.”
Dương Lâm nhìn Mã Tốc, đôi mắt sáng lên sự ngưỡng mộ. “Rất thông minh. Ngươi không chỉ dựa vào sức mạnh quân đội mà còn biết cách tận dụng lợi thế tự nhiên của đất nước. Đây là điều mà nhiều tướng lĩnh khác không nhận ra.”
Hai bên tiếp tục trao đổi sâu hơn về các chiến thuật phòng thủ thành trì và cách đối phó với các cuộc tấn công lớn. Phái đoàn Thục Hán không chỉ học hỏi mà còn chia sẻ những chiến thuật độc đáo của mình, khiến cho cả hai bên đều cảm thấy hứng thú và mở ra cơ hội hợp tác trong tương lai.
Sau buổi thảo luận, Dương Lâm bước tới trước Mã Tốc, đặt tay lên vai ông: “Ngươi và phái đoàn của ngươi đã chứng minh được rằng các ngươi không chỉ đến đây để xin học hỏi mà còn có nhiều điều quý giá để chia sẻ. Ta rất tôn trọng điều đó. Từ nay, Đại Uyên sẽ coi Thục Hán như một đối tác ngang hàng.”
Mã Tốc mỉm cười, lòng đầy tự hào và hy vọng. Ông biết rằng, với sự hợp tác này, Thục Hán sẽ có cơ hội lớn để nâng cao sức mạnh quân sự và bảo vệ đất nước mình.
Tối hôm đó, khi ngồi bên lửa trại, Mã Tốc suy ngẫm về những gì đã học được từ Đại Uyên. Ông biết rằng cuộc hành trình này mới chỉ bắt đầu, nhưng những bước đầu tiên đã thành công vượt ngoài mong đợi. Thục Hán không chỉ học được những kỹ thuật quân sự tiên tiến mà còn xây dựng được mối quan hệ vững chắc với một trong những vương quốc mạnh nhất phương Tây.