Hợp tác với ngoại bang - Chương 6
Chương 6: Khó Khăn Trong Quá Trình Hợp Tác
Sau những thành công ban đầu trong việc thiết lập quan hệ và trao đổi kỹ thuật với vương quốc Đại Uyên, phái đoàn Thục Hán bắt đầu cảm thấy lạc quan về tương lai của sự hợp tác. Tuy nhiên, như bất kỳ kế hoạch lớn nào, những khó khăn và thử thách bắt đầu xuất hiện.
Một buổi sáng, khi Mã Tốc cùng các thành viên trong phái đoàn đang xem xét các bản thảo về kế hoạch hợp tác chiến thuật và kinh tế, Lưu Tấn – kỹ sư trẻ trong đoàn – bất ngờ bước vào, gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
“Tướng quân, chúng ta có vấn đề,” Lưu Tấn nói, giọng căng thẳng. “Người dân ở Đại Uyên có vẻ không hoàn toàn đồng ý với việc chúng ta ở đây lâu dài. Một số quan lại địa phương đã bày tỏ sự phản đối khi thấy chúng ta tham gia vào các cuộc thảo luận quân sự và kỹ thuật.”
Mã Tốc ngừng lại, trầm ngâm trong giây lát. Ông biết rõ rằng không phải ai ở Đại Uyên cũng ủng hộ sự hợp tác với Thục Hán. Việc một vương quốc ngoại bang đến học hỏi và trao đổi kiến thức có thể dễ dàng bị hiểu lầm thành sự can thiệp hoặc xâm lấn.
“Ngươi có nghe được điều gì cụ thể không, Lưu Tấn?” Mã Tốc hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.
“Dạ thưa tướng quân,” Lưu Tấn đáp. “Có một số quan địa phương lo ngại rằng chúng ta sẽ thu thập bí mật quân sự của họ và mang về Thục Hán. Họ cho rằng đây có thể là mối đe dọa đến an ninh của Đại Uyên.”
Mã Tốc thở dài. Ông hiểu rằng lo lắng này không phải không có lý. Sau tất cả, mối quan hệ giữa hai vương quốc, dù đang phát triển tích cực, vẫn còn rất mới và chưa đủ vững chắc để loại bỏ hoàn toàn sự nghi ngờ.
Tối hôm đó, khi Mã Tốc đang ngồi suy ngẫm về cách giải quyết, một vị khách không mời bất ngờ xuất hiện trước cửa phòng ông – Tướng quân Dương Lâm.
“Tướng quân Mã, ta cần nói chuyện với ngươi,” Dương Lâm nói, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén.
Mã Tốc mời Dương Lâm vào, nhưng không khỏi thắc mắc tại sao vị tướng quân lại đến thăm vào thời điểm này.
“Ta đã nghe về những lo ngại từ một số quan lại của Đại Uyên,” Dương Lâm bắt đầu. “Ngươi có hiểu tại sao họ lại phản đối không?”
Mã Tốc gật đầu, ánh mắt ông đầy trầm tư. “Ta hiểu. Họ sợ rằng chúng ta sẽ lợi dụng việc học hỏi này để phục vụ cho lợi ích của Thục Hán và có thể biến điều đó thành mối đe dọa cho Đại Uyên.”
Dương Lâm nhìn thẳng vào Mã Tốc, đôi mắt sắc như dao. “Và điều đó không hoàn toàn sai. Ta biết Thục Hán mạnh về trí tuệ và chiến thuật. Nhưng đây là một mối quan hệ nhạy cảm. Nếu không khéo léo, nó sẽ sụp đổ trước khi nó thực sự phát triển.”
Mã Tốc im lặng trong vài giây, sau đó ông đứng lên, đôi mắt đầy sự quyết tâm. “Ta hiểu rõ điều đó, Tướng quân. Gia Cát Lượng đã giao phó cho ta nhiệm vụ này không phải để tạo ra sự nghi ngờ, mà là để tạo dựng lòng tin. Ta tin rằng việc chúng ta trao đổi kỹ thuật và kiến thức sẽ mang lại lợi ích cho cả hai bên.”
Dương Lâm gật đầu, nhưng ông vẫn nghiêm nghị. “Nhưng để làm được điều đó, ngươi cần nhiều hơn lời nói. Ngươi cần chứng minh rằng Thục Hán không có ý định gây hại cho Đại Uyên. Người dân của chúng ta cần thấy rằng đây là một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.”
Mã Tốc hiểu rằng Dương Lâm không chỉ đại diện cho quan điểm của một vị tướng mà còn của nhiều người khác trong vương quốc. Ông quyết định sẽ phải hành động để thể hiện thiện chí rõ ràng hơn.
Ngày hôm sau, Mã Tốc tổ chức một cuộc họp với các quan lại và tướng lĩnh Đại Uyên, cùng sự hiện diện của nhà vua. Trong buổi họp này, Mã Tốc đã trình bày rõ ràng về mục tiêu của phái đoàn Thục Hán, nhấn mạnh rằng việc học hỏi và hợp tác không phải là một chiều, mà Thục Hán cũng sẵn sàng chia sẻ những kiến thức quý giá mà họ sở hữu.
“Tôi hiểu rằng có những lo ngại về việc chúng tôi có thể lợi dụng kiến thức từ Đại Uyên. Nhưng xin hãy nhớ rằng, chúng tôi không chỉ đến đây để nhận mà còn để trao đổi,” Mã Tốc nói, giọng đầy sự chân thành. “Những gì chúng tôi học được từ các ngài, chúng tôi sẽ không bao giờ sử dụng để chống lại Đại Uyên. Chúng ta đều đứng trước những thách thức lớn từ những thế lực khác, và sự hợp tác này sẽ giúp cả hai vương quốc trở nên mạnh mẽ hơn.”
Nhà vua Đại Uyên lắng nghe chăm chú, sau đó ông gật đầu, ra hiệu cho các quan lại khác ngồi xuống. “Ngươi nói rất đúng, Mã Tốc. Nhưng để lòng tin này phát triển, cần có thời gian và những hành động thiết thực.”
Đáp lại sự ủng hộ của nhà vua, Mã Tốc đề xuất một kế hoạch cụ thể: tổ chức các buổi trao đổi kiến thức giữa các kỹ sư, binh lính và quan lại của cả hai vương quốc. Các kỹ sư Thục Hán sẽ giúp Đại Uyên cải tiến hệ thống tưới tiêu và nông nghiệp, trong khi các tướng lĩnh Đại Uyên sẽ đào tạo thêm cho quân đội Thục Hán về kỹ thuật kỵ binh và rèn vũ khí.
Sáng kiến này ngay lập tức được tán thành, không chỉ bởi nhà vua mà còn bởi các quan lại, những người trước đây còn hoài nghi về mục đích thực sự của Thục Hán. Những buổi trao đổi kiến thức diễn ra sau đó, giúp thắt chặt mối quan hệ giữa hai bên và giảm bớt đi những lo lắng ban đầu.
Trong suốt thời gian đó, Mã Tốc và Dương Lâm thường xuyên trao đổi về các chiến thuật quân sự và kế hoạch phát triển lâu dài cho cả hai vương quốc. Dương Lâm, dù vẫn giữ thái độ nghiêm nghị, nhưng dần dần ông cũng thừa nhận rằng phái đoàn Thục Hán thực sự mang đến những giá trị quan trọng cho Đại Uyên.
Một buổi tối, khi Mã Tốc đang ngồi cùng Dương Lâm bên ánh lửa trại, Dương Lâm nói: “Ngươi đã chứng minh được rằng Thục Hán đến đây không phải chỉ để nhận. Ta tin rằng sự hợp tác này sẽ mang lại lợi ích lớn lao cho cả hai.”
Mã Tốc mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm vì những nỗ lực của mình đã được đền đáp. Ông biết rằng, dù con đường phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng với sự khéo léo và lòng chân thành, Thục Hán và Đại Uyên có thể xây dựng một mối quan hệ bền vững và lâu dài.