Hợp tác với ngoại bang - Chương 8
Chương 8: Thử Thách Từ Nội Bộ
Sau khi phái đoàn Thục Hán trở về và áp dụng thành công những kỹ thuật từ Đại Uyên, quân đội Thục Hán ngày càng mạnh mẽ. Sự hợp tác đã đem lại những bước tiến lớn cho vương quốc, nhưng đồng thời cũng làm nảy sinh những mối lo ngại và chia rẽ từ nội bộ. Một số quan lại, tướng lĩnh không đồng tình với việc phụ thuộc vào ngoại bang để phát triển, đặc biệt là khi có những quan niệm cũ kỹ về lòng tự tôn dân tộc.
Một ngày nọ, tại triều đình Thục Hán, khi Gia Cát Lượng đang triệu tập một cuộc họp để đánh giá hiệu quả của các cải tiến, tướng quân Ngụy Diên – một trong những người trung thành và mạnh mẽ nhưng luôn bảo thủ – đã đứng lên bày tỏ quan điểm.
“Thừa tướng!” Ngụy Diên bước lên, giọng nói toát lên sự thẳng thắn. “Việc chúng ta hợp tác với Đại Uyên đã mang lại lợi ích, không thể phủ nhận. Nhưng ta lo rằng sự phụ thuộc vào ngoại bang có thể dẫn đến việc Thục Hán mất đi bản sắc và sức mạnh tự thân. Nếu chúng ta dựa quá nhiều vào kỹ thuật và chiến lược từ phương Tây, điều gì sẽ xảy ra khi họ trở mặt hoặc không còn muốn hợp tác nữa?”
Cả triều đình rơi vào im lặng. Những ánh mắt đổ dồn về phía Gia Cát Lượng, chờ đợi ông phản hồi. Mã Tốc, người đã dẫn dắt phái đoàn thành công, cũng lo lắng. Ông hiểu rằng dù có những tiến bộ rõ rệt, sự chia rẽ nội bộ có thể là mối đe dọa lớn hơn cả các kẻ thù từ bên ngoài.
Gia Cát Lượng ngồi im một lúc lâu, ánh mắt điềm tĩnh nhưng sâu lắng. Ông nhìn Ngụy Diên, rồi từ từ đứng dậy, đôi tay chắp sau lưng, ông lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng đầy sức mạnh:
“Ngụy Diên, ta hiểu những lo ngại của ngươi. Ngươi lo rằng sự hợp tác này sẽ làm Thục Hán mất đi sức mạnh tự chủ. Nhưng hãy nhìn xem, chúng ta không đang phụ thuộc. Chúng ta đang học hỏi và trao đổi. Chính những kiến thức này giúp chúng ta mạnh mẽ hơn, nhưng chúng không định nghĩa sức mạnh của chúng ta. Thục Hán vẫn có những giá trị riêng, chiến thuật riêng, và chúng ta kết hợp chúng với những điều tốt đẹp nhất từ phương Tây.”
Ngụy Diên lặng im, đôi mày nhíu lại nhưng không thể phủ nhận sự thật mà Gia Cát Lượng vừa nói. Những tướng lĩnh khác cũng bắt đầu bàn tán, có người đồng tình, có người vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục.
Gia Cát Lượng tiếp tục: “Chúng ta đang sống trong thời kỳ đầy biến động. Nếu chỉ dựa vào những gì đã biết, chúng ta sẽ bị lạc hậu. Nhưng nếu chúng ta biết mở rộng tầm nhìn, học hỏi những điều mới, chúng ta sẽ tiến xa hơn. Đây không phải là sự phụ thuộc, mà là sự thích nghi và phát triển. Sức mạnh của Thục Hán không chỉ đến từ chiến trường, mà còn từ trí tuệ và khả năng kết nối với thế giới.”
Lúc này, Mã Tốc, người đã cảm thấy áp lực từ quan điểm của Ngụy Diên, cũng bước lên góp lời:
“Tướng quân Ngụy Diên, tôi đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của các vương quốc phương Tây. Nhưng tôi cũng thấy rằng chúng ta không phải kẻ yếu thế. Chúng ta có trí tuệ, lòng can đảm và sức mạnh để kết hợp những gì tốt nhất từ cả hai bên. Hợp tác với Đại Uyên chỉ là bước đầu. Chúng ta sẽ không ngừng phát triển dựa trên những gì học được.”
Ngụy Diên nhìn Mã Tốc, đôi mắt sắc bén nhưng không còn giận dữ. “Ta hiểu những gì ngươi nói, Mã Tốc. Nhưng ta vẫn lo ngại về việc mất đi bản sắc của chúng ta.”
Gia Cát Lượng, với sự điềm tĩnh của mình, bước đến gần Ngụy Diên. “Ngụy Diên, ta đã luôn tôn trọng lòng trung thành và dũng cảm của ngươi. Nhưng hãy nhớ, bản sắc không đến từ việc chúng ta học hỏi từ người khác, mà từ cách chúng ta sử dụng kiến thức đó để làm lợi cho đất nước. Chúng ta không phải là kẻ sao chép, mà là kẻ cải tiến. Thục Hán sẽ không bao giờ mất đi bản sắc của mình, chỉ khi chúng ta từ bỏ những giá trị cốt lõi của mình. Và điều đó, ta không bao giờ cho phép xảy ra.”
Ngụy Diên im lặng suy ngẫm. Ông là người trung thành với đất nước và không bao giờ muốn thấy Thục Hán bị suy yếu. Nhưng những lời của Gia Cát Lượng đã làm ông nhận ra rằng sự hợp tác với ngoại bang không có nghĩa là từ bỏ bản sắc dân tộc.
Cuối cùng, Ngụy Diên gật đầu. “Thừa tướng, ta tin vào tầm nhìn của ngài. Nếu ngài nói rằng sự hợp tác này sẽ làm Thục Hán mạnh hơn, ta sẽ tiếp tục chiến đấu vì đất nước, cùng với ngài.”
Sự đồng lòng của Ngụy Diên đã khiến không khí trong triều đình nhẹ nhàng hơn. Những quan lại khác, dù còn do dự, cũng bắt đầu hiểu ra rằng sự hợp tác với Đại Uyên không chỉ là một bước đi chiến lược mà còn là cơ hội để Thục Hán phát triển vượt bậc.
Gia Cát Lượng, với nụ cười nhẹ trên môi, cảm nhận được rằng ông đã vượt qua một thử thách lớn. Tuy nhiên, ông biết rằng con đường phía trước vẫn còn nhiều khó khăn, đặc biệt là khi sự chia rẽ nội bộ có thể trở thành mối nguy hiểm lớn nhất.
Sau buổi họp, Gia Cát Lượng gặp riêng Mã Tốc và nói: “Ngươi đã làm tốt, Mã Tốc. Nhưng hãy nhớ rằng, trong bất kỳ cuộc hợp tác nào, không chỉ có ngoại bang là thách thức. Nội bộ của chúng ta cũng phải luôn đoàn kết. Đây là điều quan trọng nhất để giữ vững sức mạnh của Thục Hán.”
Mã Tốc cúi đầu, lòng thầm biết ơn sự tin tưởng của Gia Cát Lượng. “Thừa tướng, tôi hiểu. Tôi sẽ luôn giữ vững tinh thần đó và tiếp tục xây dựng mối quan hệ với Đại Uyên, nhưng không bao giờ quên đi bản sắc của Thục Hán.”
Với sự đồng lòng mới mẻ, Thục Hán tiếp tục tiến bước. Họ không chỉ mạnh lên về quân sự mà còn củng cố lòng tin và đoàn kết từ bên trong, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thách thức nào từ cả nội bộ lẫn ngoại bang.