Hợp tác với ngoại bang - Chương 9
Chương 9: Những Bước Đi Chiến Lược
Sau khi vượt qua những khó khăn nội bộ, Thục Hán tiếp tục củng cố sức mạnh với chiến lược hợp tác không chỉ với Đại Uyên mà còn mở rộng liên hệ với các vương quốc phương Tây khác. Gia Cát Lượng hiểu rằng để Thục Hán đứng vững trong thời kỳ Tam Quốc loạn lạc, đất nước cần không chỉ tập trung vào việc cải tiến kỹ thuật và quân sự mà còn phải phát triển kinh tế và các lĩnh vực khác.
Một buổi sáng, tại triều đình Thục Hán, Gia Cát Lượng triệu tập các tướng lĩnh và quan lại thân tín để bàn bạc về bước đi tiếp theo. Ông đã nghiên cứu kỹ tình hình của các vương quốc lân cận và nhận ra rằng đây là thời điểm thích hợp để tiến hành những kế hoạch chiến lược nhằm mở rộng ảnh hưởng của Thục Hán.
Gia Cát Lượng đứng trước bản đồ lớn của vùng Tây Vực và lên tiếng, giọng nói đầy sự tự tin và quyết đoán: “Chúng ta đã có những bước tiến vững chắc trong việc cải tiến kỹ thuật và tăng cường quân lực. Tuy nhiên, điều đó vẫn chưa đủ. Ngụy và Ngô đều đang tìm cách mở rộng lãnh thổ, và Thục Hán không thể ngồi yên mà chỉ dựa vào sức mạnh quân sự. Chúng ta cần sử dụng cả chiến lược ngoại giao và kinh tế để tăng cường ảnh hưởng của mình.”
Tướng quân Triệu Vân, người luôn trung thành và sắc bén trong các cuộc chiến, lên tiếng: “Thừa tướng, ngài muốn nói đến việc chúng ta sẽ hợp tác thêm với các vương quốc phương Tây khác, ngoài Đại Uyên?”
Gia Cát Lượng gật đầu, ánh mắt ông hướng về những đường biên giới xa xôi trên bản đồ. “Đúng vậy. Đại Uyên là bước khởi đầu, nhưng không phải là điểm kết thúc. Chúng ta cần tìm cách liên hệ với những vương quốc khác ở phía Tây, như Khương Tộc, Đột Quyết và Tây Vực. Mỗi vương quốc đều có những thế mạnh riêng, và chúng ta có thể tận dụng những lợi thế đó để mở rộng tầm ảnh hưởng.”
Nghe vậy, một số quan lại lo lắng. Tướng quân Hoàng Trung, một vị tướng lão luyện, bày tỏ sự băn khoăn: “Nhưng thưa Thừa tướng, liệu việc mở rộng quan hệ với quá nhiều quốc gia có làm Thục Hán bị chia rẽ về sự chú ý không? Ngụy và Ngô luôn sẵn sàng tấn công bất kỳ lúc nào. Liệu chúng ta có thể đối phó với cả hai bên trong khi vẫn mở rộng hợp tác?”
Gia Cát Lượng mỉm cười, ông đã lường trước được những lo ngại này. “Hoàng Trung, ngươi có lý do để lo lắng. Nhưng đây không phải là việc dàn trải lực lượng mà là một cách để giảm bớt sự cô lập. Khi chúng ta thiết lập mối quan hệ vững chắc với các vương quốc phương Tây, chúng ta sẽ có thêm đồng minh. Đồng thời, điều này sẽ gây áp lực lên Ngụy và Ngô, buộc họ phải cân nhắc kỹ trước khi đối đầu trực tiếp với chúng ta. Đôi khi, sức mạnh không chỉ đến từ quân đội, mà còn từ những liên minh ngoại giao.”
Mã Tốc, người vừa trở về từ chuyến đi thành công ở Đại Uyên, lên tiếng ủng hộ kế hoạch của Gia Cát Lượng. “Tôi đồng ý với Thừa tướng. Qua những gì chúng ta học hỏi từ Đại Uyên, tôi tin rằng những vương quốc phương Tây khác cũng có thể mang lại những giá trị quan trọng không chỉ về quân sự mà còn về kinh tế. Việc mở rộng giao thương sẽ giúp Thục Hán củng cố nền kinh tế, từ đó tiếp tục phát triển quân đội.”
Triệu Vân cũng gật đầu đồng ý. “Nếu chúng ta có thêm đồng minh từ phía Tây, điều đó sẽ giảm áp lực từ Ngụy và Ngô, và đồng thời giúp chúng ta có thêm thời gian để củng cố lực lượng.”
Gia Cát Lượng hài lòng với sự đồng lòng của các tướng lĩnh. Ông biết rằng những bước đi này, tuy đầy thử thách, sẽ là chìa khóa để Thục Hán trỗi dậy mạnh mẽ hơn.
Sau cuộc họp, Gia Cát Lượng bắt đầu triển khai kế hoạch. Ông phái những đoàn ngoại giao đến các vương quốc phương Tây, bắt đầu từ Khương Tộc, một vương quốc nổi tiếng về kỵ binh thiện chiến và nghệ thuật cưỡi ngựa. Đoàn ngoại giao này sẽ mang theo quà tặng và thư mời hợp tác, với lời hứa về một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.
Trong lúc các phái đoàn ngoại giao được cử đi, Gia Cát Lượng cũng tập trung vào việc cải thiện nội bộ của Thục Hán. Ông bắt đầu tăng cường các biện pháp kiểm soát kinh tế và quản lý tài nguyên. Nhờ vào những tiến bộ về kỹ thuật nông nghiệp từ Đại Uyên, Thục Hán có thể cải thiện năng suất lương thực và giảm bớt nạn đói. Những cải tiến về sản xuất vũ khí cũng giúp quân đội được trang bị tốt hơn.
Mọi thứ dường như đang đi đúng hướng. Các vương quốc phương Tây, sau khi nhận được lời mời hợp tác từ Thục Hán, bắt đầu tỏ ra hứng thú. Họ cũng nhìn thấy lợi ích từ việc liên minh với Thục Hán, đặc biệt là khi vương quốc này đang trỗi dậy mạnh mẽ dưới sự lãnh đạo của Gia Cát Lượng.
Tuy nhiên, khó khăn không ngừng ập đến. Trong lúc Thục Hán tập trung vào việc mở rộng quan hệ ngoại giao, các thế lực nội bộ lại bắt đầu xuất hiện những bất ổn. Một số quan lại và tướng lĩnh vẫn không hài lòng với việc Thục Hán hợp tác với quá nhiều ngoại bang. Họ cho rằng điều này sẽ làm mất đi quyền lực truyền thống và sự tự chủ của đất nước.
Một buổi tối, trong khi đang bàn bạc với các cố vấn thân cận, Gia Cát Lượng nhận được tin báo rằng một số quan lại đang âm thầm tập hợp lực lượng để chống lại những cải cách của ông. Nguy cơ về một cuộc nổi loạn từ bên trong dần trở nên rõ rệt hơn.
Mã Tốc, người đã gắn bó với Gia Cát Lượng từ những ngày đầu tiên trong kế hoạch hợp tác, lo lắng nói: “Thừa tướng, nội bộ của chúng ta đang chia rẽ. Nếu không giải quyết sớm, sự bất mãn này có thể dẫn đến một cuộc nổi loạn. Liệu chúng ta có thể đối phó với cả sự bất ổn bên trong và những thách thức bên ngoài cùng một lúc không?”
Gia Cát Lượng nhìn xa xăm, đôi mắt ông đầy trầm tư. “Mã Tốc, nội bộ của Thục Hán luôn là một thách thức lớn. Nhưng đây cũng là lúc chúng ta cần phải kiên định. Sự phát triển không bao giờ dễ dàng. Nếu chúng ta không vượt qua được thử thách này, mọi nỗ lực đều sẽ đổ sông đổ biển.”
Ông đứng dậy, ánh mắt lấp lánh niềm tin: “Ta sẽ đối mặt với tất cả, cả những kẻ phản đối lẫn những thế lực ngoại bang. Chỉ cần chúng ta đoàn kết, Thục Hán sẽ không bao giờ gục ngã.”