Huyện Lệnh Xuyên Không Cùng Công Nghệ - Chương 1
Chương 1: Xuyên không bất đắc dĩ
Lucas ngồi trước máy tính trong phòng thí nghiệm của mình, tập trung hoàn thiện các phép thử nghiệm về công nghệ du hành thời gian. Màn hình trước mặt anh hiển thị các biểu đồ phức tạp, còn anh thì cầm chiếc máy phát năng lượng — một thiết bị anh vừa phát minh, được thiết kế để mở một cánh cổng tạm thời giữa các dòng thời gian.
“Chỉ cần điều chỉnh thêm chút nữa là xong,” Lucas tự nhủ, tay không rời khỏi thiết bị.
Bất ngờ, một tia điện phóng ra từ chiếc máy, đánh thẳng vào người anh. Mọi thứ trước mắt Lucas trở nên trắng xóa, một luồng sáng chói lòa bao trùm cả căn phòng. Anh hét lên trong vô vọng:
“Không, đừng mà!”
Khi ánh sáng lịm dần, Lucas cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng rồi bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, Lucas mở mắt, nhìn quanh. Anh không còn trong phòng thí nghiệm quen thuộc của mình nữa, mà đang nằm giữa một khu rừng rậm rạp. Cây cối cao vút, tiếng chim hót vang lên, gió nhẹ khẽ lay động tán lá. Một cảm giác hoang mang ập đến.
“Cái quái gì đã xảy ra…?” Lucas lẩm bẩm, tay sờ vào túi áo để kiểm tra. Anh thở phào khi thấy chiếc điện thoại thông minh vẫn còn, nhưng không có tín hiệu. Anh thử mở máy tính bảng, nhưng cũng chẳng có kết nối internet.
“Tuyệt vời, Lucas. Giờ thì mình mắc kẹt ở đây,” anh càu nhàu. “Không điện thoại, không internet. Nhưng… mình đang ở đâu đây?”
Không hiểu rõ tình hình, Lucas quyết định sẽ phải tìm một nơi nào đó có người để nhờ giúp đỡ. Anh đứng dậy, bắt đầu bước qua những tán cây dày đặc.
Sau vài giờ đi bộ, Lucas nhìn thấy một nhóm người ăn mặc kỳ lạ đi về phía mình. Họ mặc trang phục truyền thống, khác hoàn toàn với những bộ quần áo mà anh thường thấy. Anh vẫy tay, hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ.
“Xin chào! Có thể giúp tôi không?” Lucas lên tiếng, cố gắng tỏ ra thân thiện.
Những người đó dừng lại, nhìn anh chằm chằm với ánh mắt nghi ngờ. Một người trong nhóm, có vẻ là trưởng nhóm, tiến lại gần, giơ tay lên.
“Ngươi là ai? Tại sao lại ăn mặc kỳ lạ thế này?” ông ta hỏi, ánh mắt không rời khỏi Lucas.
Lucas bối rối, nhận ra rằng mình có thể đã bị đưa về một thời kỳ nào đó trong quá khứ. Anh nhanh chóng đưa ra câu trả lời:
“Tôi là Lucas, từ một nơi… xa. Tôi cần sự giúp đỡ để tìm đường về nhà.”
Trưởng nhóm nhìn Lucas thêm một lúc, rồi ra hiệu cho người của mình.
“Ngươi nói chuyện lạ thật. Nhưng nếu ngươi cần giúp đỡ, chúng ta sẽ đưa ngươi đến huyện. Huyện lệnh sẽ quyết định số phận của ngươi.”
Lucas không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo nhóm người này. Sau vài giờ, anh được đưa đến một ngôi làng nhỏ, xung quanh là những mái nhà lợp rơm đơn sơ. Dân làng tụ tập nhìn Lucas với ánh mắt tò mò, và vài người thì thầm với nhau khi thấy bộ quần áo hiện đại của anh.
“Ngươi hãy đợi ở đây,” một trong những người dẫn đường bảo Lucas khi họ đến trước một căn nhà lớn hơn những căn khác. “Ta sẽ báo cho huyện lệnh.”
Lucas gật đầu, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng anh rối bời. Anh đã xuyên không về một thời đại cổ xưa mà anh không thể xác định. Và giờ anh phải đối diện với một viên quan huyện, hy vọng người này có thể giúp anh tìm ra cách trở về nhà.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên mặc áo dài bước ra từ trong nhà. Đó là huyện lệnh của huyện. Ông nhìn Lucas từ đầu đến chân, ánh mắt sắc bén.
“Ngươi là người lạ trong làng này?” ông hỏi, giọng nghiêm nghị.
Lucas hít một hơi thật sâu rồi trả lời, cố gắng không để lộ sự hoang mang của mình.
“Phải, thưa ngài. Tôi đến từ một nơi xa, và tôi cần giúp đỡ.”
Huyện lệnh im lặng một lúc, như đang cân nhắc điều gì đó. Sau cùng, ông ta nói:
“Ngươi trông không giống người từ nơi đây, nhưng dân làng nói rằng ngươi có vẻ lành tính. Ta sẽ cho ngươi ở lại một thời gian, nhưng ngươi phải chứng tỏ giá trị của mình.”
“Chứng tỏ giá trị?” Lucas hỏi lại, bối rối.
Huyện lệnh nhướn mày.
“Ngươi phải giúp ta giải quyết các vấn đề trong huyện này. Nếu ngươi thực sự có khả năng như ngươi nói, ngươi sẽ được an toàn. Ngược lại…”
Ông ta bỏ lửng câu nói, để Lucas tự hiểu. Lucas nhanh chóng gật đầu.
“Tôi sẽ giúp ngài! Tôi có một số kỹ năng và công nghệ có thể giúp giải quyết vấn đề.”
Huyện lệnh nhíu mày.
“Công nghệ? Ngươi nói về loại phép thuật gì vậy?”
Lucas ngẩn người, rồi nhớ ra rằng đối với những người ở đây, các thiết bị của anh sẽ được coi là phép thuật. Anh cười nhạt, quyết định sẽ không giải thích quá nhiều về công nghệ để tránh gây thêm nghi ngờ.
“Ngài cứ coi đó là công cụ hỗ trợ của tôi.”
Huyện lệnh nhìn Lucas thêm một lúc, rồi gật đầu.
“Được, ta sẽ cho ngươi cơ hội. Dân chúng ở đây đang gặp nhiều vấn đề, đặc biệt là nạn trộm cắp trong mùa thu hoạch. Ngươi có thể giúp ta giải quyết việc này không?”
Lucas nở nụ cười tự tin. Với chiếc điện thoại thông minh và máy tính bảng của mình, anh biết mình có thể làm gì.
“Ngài cứ giao việc đó cho tôi,” Lucas trả lời. “Tôi sẽ tìm cách.”
Huyện lệnh gật đầu, ra hiệu cho Lucas đi theo ông vào trong. Từ đây, hành trình mới của Lucas tại huyện nhỏ này chính thức bắt đầu, với nhiều thử thách và bất ngờ đang chờ đợi phía trước.