Huyện Lệnh Y Thuật Bác Sĩ Xuyên Không Cứu Dân - Chương 1
Chương 1: Xuyên Không
Trong phòng thí nghiệm của một bệnh viện hiện đại, bác sĩ Hoàng Minh đang làm việc với thiết bị mới nhất của khoa y học. Đó là một thiết bị phân tích sinh học tiên tiến, có khả năng phát hiện các bệnh lý chưa được biết đến và đề xuất phương pháp điều trị ngay lập tức. Ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu trên khuôn mặt chăm chú của anh.
“Bác sĩ Hoàng, bạn đang kiểm tra thiết bị mới sao?” tiếng của Linh, một đồng nghiệp, vang lên từ cửa phòng.
“Đúng vậy, Linh. Thiết bị này sẽ cách mạng hóa cách chúng ta chẩn đoán bệnh. Chỉ cần vài phút là có kết quả chính xác,” Hoàng Minh trả lời mà không rời mắt khỏi màn hình.
Đúng lúc đó, một cơn bão bất thường bắt đầu ập đến thành phố. Những cơn gió mạnh và tiếng sấm sét dồn dập khiến các nhân viên bệnh viện bắt đầu cảm thấy lo lắng. Đèn điện trong phòng thí nghiệm chớp tắt liên tục.
“Cơn bão này không bình thường chút nào,” Linh lo lắng nói. “Chúng ta cần phải đảm bảo rằng các thiết bị đang hoạt động ổn định.”
Hoàng Minh gật đầu đồng ý, nhưng ngay khi anh đứng dậy để kiểm tra các thiết bị, một cơn chấn động mạnh mẽ khiến cả phòng rung chuyển. Anh cố gắng giữ thăng bằng nhưng bất ngờ cảm thấy như bị cuốn vào một cơn lốc vô hình. Một luồng ánh sáng chói lóa xung quanh khiến anh không thể nhìn thấy gì.
Khi cơn lốc ánh sáng kết thúc, Hoàng Minh mở mắt ra và thấy mình không còn ở bệnh viện nữa. Anh đang nằm trên một lớp cỏ xanh mướt, xung quanh là những ngôi nhà gỗ và những cánh đồng lúa. Mùi hương của đất và cây cỏ làm anh cảm thấy ngợp.
“Đây là đâu?” Hoàng Minh tự hỏi, đứng dậy và nhìn quanh. Anh nhận thấy rằng mình đang ở một ngôi làng cổ, rất khác biệt với thế giới hiện đại mà anh vừa rời khỏi.
Một nhóm người địa phương mặc trang phục truyền thống phong kiến nhìn anh với vẻ ngạc nhiên. Một người đàn ông lớn tuổi, mặc áo choàng rộng và đội mũ nho sĩ, tiến lại gần.
“Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?” người đàn ông hỏi với giọng nghiêm nghị.
Hoàng Minh bối rối nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi là Hoàng Minh, một bác sĩ từ xa. Tôi không biết làm thế nào mà tôi lại đến đây.”
Người đàn ông nhìn anh một cách nghi ngờ. “Ngươi không giống như người của vùng này. Ta là Huyện Lệnh Quang, người đứng đầu huyện này. Ngươi có thể giải thích được không?”
Hoàng Minh thở dài. “Tôi không biết lý do tại sao tôi ở đây, nhưng nếu có cách nào giúp đỡ được, tôi sẵn lòng.”
“Rất tốt,” Huyện Lệnh Quang nói. “Hiện tại, có một số người dân đang gặp vấn đề về sức khỏe nghiêm trọng. Ngươi có thể giúp họ không?”
Hoàng Minh không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý. “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Huyện Lệnh Quang dẫn Hoàng Minh đến một ngôi nhà đơn sơ nơi có nhiều người dân đang bị bệnh. Một người phụ nữ trung niên đang nằm trên giường, mặt mũi nhợt nhạt và sốt cao. Một cậu bé nằm bên cạnh, cũng trong tình trạng tương tự.
Hoàng Minh tiến lại gần, kiểm tra các triệu chứng của bệnh nhân. “Có vẻ như họ mắc phải một căn bệnh truyền nhiễm. Tôi cần các dụng cụ y tế để xác định nguyên nhân cụ thể.”
Huyện Lệnh Quang nhìn anh với sự ngạc nhiên. “Ngươi cần dụng cụ y tế ư? Chúng ta chỉ có những công cụ đơn giản.”
“Được rồi,” Hoàng Minh nói. “Tôi sẽ làm gì đó với những gì có sẵn. Nhưng trước hết, hãy cho tôi biết liệu có người nào khác cũng bị bệnh không.”
“Có một vài người nữa trong làng cũng có triệu chứng tương tự,” Quang đáp.
Hoàng Minh tiến hành điều trị bằng cách sử dụng các phương pháp đơn giản nhưng hiệu quả, kết hợp với kiến thức y học hiện đại của mình. Anh yêu cầu những người xung quanh áp dụng những biện pháp vệ sinh cơ bản và đưa ra hướng dẫn về cách phòng ngừa bệnh.
“Các bạn cần giữ vệ sinh sạch sẽ và tránh tiếp xúc gần với người bệnh,” Hoàng Minh nói trong khi xử lý bệnh nhân.
Một người dân hỏi, “Nhưng chúng tôi không có nước sạch. Làm thế nào để giữ vệ sinh?”
Hoàng Minh nghĩ một lúc rồi đáp, “Hãy sử dụng nước đun sôi hoặc các phương pháp làm sạch cơ bản. Tôi sẽ chỉ cho các bạn cách tạo ra dung dịch khử trùng từ những nguyên liệu có sẵn.”
Dần dần, những nỗ lực của Hoàng Minh bắt đầu có hiệu quả. Sức khỏe của người dân dần cải thiện, và họ bắt đầu tin tưởng vào khả năng của anh. Huyện Lệnh Quang cũng dần cảm thấy kính trọng sự chuyên nghiệp và kiến thức của Hoàng Minh.
“Ngươi không chỉ là một bác sĩ,” Huyện Lệnh Quang nói khi thấy sự cải thiện rõ rệt. “Ngươi là một kỳ tích. Ta chưa bao giờ thấy ai có thể làm những điều như vậy.”
Hoàng Minh mỉm cười. “Cảm ơn, nhưng tôi chỉ là một người muốn giúp đỡ. Tôi không biết mình sẽ ở đây bao lâu, nhưng tôi sẽ làm hết sức để giúp đỡ những người xung quanh.”
Câu chuyện kết thúc với việc Hoàng Minh tiếp tục làm việc trong môi trường phong kiến, cố gắng sử dụng mọi kiến thức và kỹ năng của mình để cải thiện tình trạng sức khỏe của dân chúng và làm quen với cuộc sống mới này.