Kai'Sa - Con Gái Của Hư Không - Chương 2
Chương 2: Nỗi Đau Của Sự Phản Bội
Khi đêm buông xuống, thành phố trở nên yên tĩnh hơn, nhưng không khí vẫn nặng nề và căng thẳng. Kai’Sa và nhóm của cô đã trở về nơi trú ẩn của mình, một căn nhà nhỏ nằm ở khu vực ngoại ô thành phố. Trong ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn, Kai’Sa ngồi một mình, suy nghĩ về cuộc họp không mấy suôn sẻ.
Serin, chiến binh đồng hành của cô, bước vào phòng và ngồi xuống đối diện. “Cô ổn không?” anh hỏi, giọng đầy lo lắng.
Kai’Sa gật đầu, nhưng không nhìn vào mắt Serin. “Tôi đã quen với sự nghi ngờ và phản bội. Nhưng cảm giác này… nó khác lắm.”
“Chúng ta không thể để điều đó ngăn cản chúng ta,” Serin nói. “Chúng ta cần phải tiếp tục và chuẩn bị cho những gì sắp tới.”
“Đúng vậy,” Kai’Sa nói. “Nhưng không phải dễ dàng khi cảm thấy như mọi người đang quay lưng lại với mình.”
Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng cắt đứt cuộc trò chuyện. Kai’Sa đứng dậy và mở cửa, thấy một người đàn ông lạ mặt đứng ngoài, tay cầm một bức thư.
“Tôi có tin cho cô, Kai’Sa,” người đàn ông nói. “Được gửi từ một người bạn cũ.”
Kai’Sa nhận lấy bức thư và mở ra. Bên trong là một thông điệp viết bằng mực đỏ, nhấn mạnh sự nghi ngờ và lo lắng của một người mà cô từng xem là đồng minh.
Kai’Sa,
Tôi đã nhận được tin về sự trở về của cô và những cảnh báo của cô về Hư Không. Nhưng sự thật là, những gì cô nói có vẻ quá mơ hồ và khó tin. Tôi muốn gặp cô để hiểu rõ hơn về tình hình.
Hãy đến gặp tôi tại khu vực biên giới phía Bắc vào đêm mai. Tôi có thể giúp cô, nhưng cô cần chứng minh rằng những gì cô nói là thật.
– Một người bạn cũ
“Đó là lời mời từ một trong những lãnh đạo mà tôi đã làm việc cùng trước đây,” Kai’Sa nói, giọng cô có chút hy vọng. “Có lẽ đây là cơ hội để chúng tôi chứng minh sự thật.”
Serin nhìn cô, nắm chặt tay. “Chúng ta phải đi ngay. Đừng để cơ hội này trôi qua.”
Khi bình minh ló dạng, Kai’Sa và nhóm của cô bắt đầu hành trình đến khu vực biên giới phía Bắc. Đường đi không dễ dàng; họ phải vượt qua những con đường hẹp và vùng đất hiểm trở. Cuộc hành trình kéo dài cả ngày, và khi mặt trời lặn, họ cuối cùng đã đến được điểm hẹn.
Khu vực biên giới phía Bắc là một nơi hoang vu và lạnh lẽo. Những cơn gió mạnh làm rít lên, và ánh sáng của những ngọn đèn lửa chỉ đủ để chiếu sáng các bóng dáng mờ ảo. Kai’Sa và nhóm của cô nhìn quanh, tìm kiếm người bạn cũ mà họ cần gặp.
“Chúng ta đến rồi,” Kai’Sa thì thầm. “Hãy cẩn thận.”
Khi họ tiếp cận một khu vực được bảo vệ bởi những chiếc cột gỗ và lưới thép, một người đàn ông bước ra từ bóng tối. Đó là một trong những lãnh đạo mà Kai’Sa đã từng làm việc cùng, mặc dù giờ đây ông trông có vẻ già nua và mệt mỏi.
“Kai’Sa, tôi vui vì cô đã đến,” ông nói, nhưng giọng điệu của ông không hoàn toàn thân thiện. “Hãy cho tôi thấy rằng những gì cô nói là thật.”
“Chúng tôi không thể chỉ nói suông,” Kai’Sa đáp. “Hãy cho tôi một cơ hội để chứng minh điều đó. Chúng tôi đã thu thập một số bằng chứng từ các cuộc tấn công của Hư Không.”
Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Được rồi, tôi sẽ cho cô cơ hội. Nhưng nếu điều này không đúng, hậu quả sẽ nghiêm trọng.”
Kai’Sa và nhóm của cô bắt đầu trình bày những bằng chứng mà họ đã thu thập, mô tả các dấu hiệu của sự chuẩn bị của Hư Không và các cuộc tấn công gần đây. Người bạn cũ lắng nghe cẩn thận, ánh mắt dần chuyển từ nghi ngờ sang sự quan tâm sâu sắc.
Cuối cùng, người đàn ông thở dài. “Tôi tin rằng có điều gì đó nghiêm trọng đang xảy ra. Tôi sẽ truyền đạt thông tin này đến các lãnh đạo và yêu cầu họ điều tra kỹ lưỡng hơn.”
“Hy vọng rằng điều này sẽ giúp chúng ta chuẩn bị tốt hơn,” Kai’Sa nói, cảm giác nặng nề trên vai như được giảm bớt đôi chút. “Cảm ơn ông đã lắng nghe.”
Khi đêm dần trôi qua và Kai’Sa cùng nhóm của mình trở về căn cứ, cảm giác của sự thất vọng đã được thay thế bằng một tia hy vọng nhỏ nhoi. Cô biết rằng mặc dù con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, ít nhất họ đã có một bước tiến quan trọng trong việc bảo vệ Runeterra khỏi mối đe dọa đang đến gần.