Kalista - Mũi Giáo Phục Thù - Chương 1
Chương 1: Khởi Nguồn Của Lời Thề
Trong ánh chiều tà mờ nhạt, Kalista đứng trên bậc thềm của cung điện vương quốc, đôi mắt sắc lạnh quét qua những hình ảnh xung quanh. Cô, người chiến binh can đảm và trung thành, từng một lòng phục vụ vương quốc, giờ đây chỉ còn lại sự căm phẫn. Những bước chân của cô không còn mang âm vang của sự sống nữa mà chỉ là tiếng thở dài của những linh hồn đã mất.
Bên trong cung điện, ánh sáng của những ngọn đuốc lấp lánh phản chiếu qua các vòm cửa kính màu, tạo nên bầu không khí trang nghiêm. Nhưng với Kalista, sự yên bình giả tạo ấy không thể nào che lấp được nỗi đau của sự phản bội mà cô vừa trải qua.
“Ta đã thề sẽ bảo vệ người, thưa đức vua,” Kalista nói nhỏ, giọng khàn khàn như tiếng vọng từ thế giới khác. “Vậy mà người đã phản bội ta.”
Một tiếng bước chân khẽ vang lên từ phía sau. Cô quay lại và nhìn thấy người từng là đồng đội, một chiến binh trong đội cận vệ hoàng gia, bước tới gần.
“Kalista…,” anh nói, giọng run run. “Không phải tất cả đều như ngươi nghĩ. Đức vua không có lựa chọn.”
“Lựa chọn?” Kalista bật cười lạnh lẽo, âm thanh như lưỡi kiếm chém qua không trung. “Ngươi bảo vệ ông ta vì điều gì? Vì quyền lực? Vì sự sợ hãi? Đức vua đã bán đứng tất cả chúng ta. Ngươi biết điều đó.”
Người chiến binh đứng yên, ánh mắt đầy lo lắng. “Ta không có quyền quyết định. Đó là việc của hoàng gia. Ta chỉ làm theo mệnh lệnh.”
Kalista bước lên, mũi giáo trong tay phản chiếu ánh sáng lấp lánh của ngọn đuốc. “Làm theo mệnh lệnh?” Cô hạ thấp giọng, đôi mắt sắc như dao nhìn thẳng vào người chiến binh. “Mệnh lệnh đã đưa ta đến cái chết. Nhưng giờ đây, ta sẽ không ngừng lại cho đến khi trừng phạt tất cả những kẻ phản bội.”
Người chiến binh lùi lại một bước, nỗi sợ hãi hiện rõ trên gương mặt. “Ngươi… không còn là Kalista mà ta từng biết.”
Kalista ngừng lại, đôi mắt lóe lên chút gì đó như sự thương tiếc, nhưng chỉ trong giây lát. “Kalista đã chết,” cô nói. “Chỉ còn lại Mũi Giáo Phục Thù.”
Cô quay đi, bước ra khỏi cung điện trong màn đêm tối đen. Bầu trời trên cao bao phủ bởi những đám mây đen, tượng trưng cho sự kết thúc của một thời đại. Gió lạnh thổi qua tấm áo choàng của cô, như một lời nhắc nhở về con đường hận thù mà cô sắp đi.
Trong đêm tĩnh lặng, Kalista đứng trên ngọn đồi nhìn về phía xa xa. Những ngôi làng đang chìm trong giấc ngủ bình yên, không biết gì về mối đe dọa sắp đến. Cô có thể cảm nhận sự hiện diện của những linh hồn khác, những người bị phản bội và kêu gọi sự trả thù. Từng lời thỉnh cầu vang lên trong đầu cô, thôi thúc cô tiếp tục nhiệm vụ của mình.
“Kalista,” một giọng nói thì thầm trong không gian, làm cô dừng lại. Đó là giọng của một linh hồn khốn khổ khác, cầu xin sự giúp đỡ.
“Ta nghe thấy ngươi,” Kalista thì thầm, giọng cô hòa lẫn với gió. “Ngươi muốn trả thù, và ta sẽ là người mang đến công lý cho ngươi.”
Lời thề đã được lập. Mũi giáo trong tay Kalista tỏa sáng mờ ảo trong đêm. Với từng bước chân, cô lướt qua những ngôi làng và thành phố, không để lại dấu vết gì ngoài nỗi kinh hoàng mà sự hiện diện của cô mang lại.
Nhưng sâu thẳm bên trong, Kalista vẫn không thể dứt bỏ được hình ảnh của những người mà cô từng gọi là đồng đội, những kẻ đã đứng nhìn khi cô bị phản bội. Lòng căm hận trong cô ngày càng lớn, làm mờ đi lý trí và lòng trắc ẩn mà cô từng có.
“Trả thù là tất cả những gì còn lại,” Kalista thì thầm với chính mình, đôi mắt lạnh lùng hướng về tương lai. “Ta sẽ không bao giờ tha thứ. Chỉ có sự trừng phạt mà thôi.”
Đêm ấy, một kẻ phản bội khác đã bị Kalista tìm thấy. Kẻ này, một vị tướng từng phục vụ vương quốc, đã bán đứng đồng minh của mình để đổi lấy sự giàu có. Khi đối mặt với Kalista, hắn run rẩy, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
“Ngươi… ngươi không thể giết ta!” hắn hét lên. “Ta đã được bảo vệ bởi phép thuật của hoàng gia!”
Kalista cười lạnh. “Không có phép thuật nào có thể ngăn cản sự trừng phạt của Mũi Giáo Phục Thù.”
Hắn cố chạy trốn, nhưng không thể thoát khỏi. Kalista lao tới, mũi giáo xuyên qua không khí với tốc độ kinh hoàng, cắm thẳng vào ngực hắn. Trong khoảnh khắc cuối cùng, đôi mắt hắn hiện lên nỗi kinh hoàng tột độ.
“Ta đáng lẽ đã biết,” hắn thì thầm yếu ớt. “Ngươi… sẽ không dừng lại.”
Kalista rút mũi giáo ra, để lại kẻ phản bội chết trong vũng máu của chính mình. Không chút cảm xúc, cô bước đi, tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Và từ ngày hôm đó, không còn gì có thể ngăn cản Kalista thực hiện lời thề của mình. Mũi Giáo Phục Thù sẽ không bao giờ nghỉ ngơi cho đến khi tất cả kẻ phản bội đã bị tiêu diệt.