Kalista - Mũi Giáo Phục Thù - Chương 2
Chương 2: Lời Triệu Hồi Đầu Tiên
Trong bóng tối mịt mù của đêm đen, Kalista tiếp tục hành trình của mình qua những ngọn đồi và thung lũng lạnh giá. Lời thề trả thù của cô vẫn cháy bỏng trong tim, như ngọn lửa không bao giờ tắt. Mũi giáo trong tay Kalista phát ra ánh sáng mờ ảo, phản chiếu lại nỗi đau và sự căm hận mà cô gánh chịu. Sự hiện diện của cô lan tỏa trong không khí, khiến cây cối cúi mình và những linh hồn xung quanh run rẩy.
Đêm ấy, một giọng nói vang lên trong đầu cô, cắt ngang dòng suy nghĩ trống rỗng. Đó là một lời kêu cứu, một tiếng gọi từ một linh hồn bị phản bội, mong mỏi sự báo thù.
“Kalista,” giọng nói yếu ớt thì thầm, vọng lại từ đâu đó xa xôi. “Người hãy nghe ta… Ta bị phản bội… Chúng đã giết ta để đổi lấy vàng bạc… Hãy trừng phạt chúng…”
Kalista nhắm mắt lại, lắng nghe lời thỉnh cầu. Lòng căm hận của cô lại được khơi dậy, cảm giác quen thuộc bao trùm lấy cơ thể. Đây chính là nhiệm vụ của cô – trừng phạt những kẻ phản bội. Với bước chân nhẹ nhàng, cô theo dấu nguồn của tiếng kêu, dẫn đến một vùng đất cách xa nơi cô từng gọi là quê hương.
Tại một ngôi làng nhỏ nằm ẩn mình trong thung lũng, không khí tĩnh lặng như chuẩn bị cho một cơn bão. Đêm đã khuya, nhưng trong một ngôi nhà lớn, ánh đèn vẫn còn sáng. Bên trong, một nhóm người đang tụ tập, bàn bạc với vẻ căng thẳng. Họ là những người đã từng liên minh với nhau, giờ đây trở thành kẻ thù của chính mình. Họ đã phản bội đồng đội, đổi lấy vàng và quyền lực.
“Chúng ta đã làm đúng, phải không?” một người trong số họ thì thầm, ánh mắt lo lắng. “Nếu không làm thế, chúng ta đã mất tất cả.”
“Mất tất cả?” một người khác đáp lại, giọng đanh thép. “Chúng ta đã làm những gì cần thiết. Hắn sẽ không bao giờ biết… hắn đã chết rồi.”
“Nhưng linh hồn không bao giờ tan biến dễ dàng,” một giọng khác lên tiếng, khẽ khàng. “Ngươi có nghe đến Kalista chưa? Mũi Giáo Phục Thù, kẻ sẽ đến khi ai đó kêu gọi báo thù.”
Một làn sóng sợ hãi thoáng qua khuôn mặt của những người ngồi trong phòng. Họ trao đổi những cái nhìn đầy lo lắng, như thể một cơn ác mộng đã trở thành hiện thực.
Bên ngoài ngôi nhà, trong đêm lạnh buốt, Kalista đứng trong bóng tối, đôi mắt phát sáng như hai viên ngọc trong màn đêm. Cô có thể cảm nhận được sự sợ hãi bên trong ngôi nhà, những kẻ phản bội run rẩy trước sự hiện diện vô hình của cô.
“Kalista…” giọng nói của linh hồn bị phản bội lại vang lên trong đầu cô. “Hãy trừng phạt bọn chúng.”
Không một lời đáp, Kalista tiến về phía trước, đôi chân nhẹ nhàng như gió. Mũi giáo trong tay cô sáng rực lên, như thể cảm nhận được sự báo thù đang đến gần.
Cánh cửa gỗ của ngôi nhà bật mở một cách chậm rãi, gió lạnh ùa vào bên trong. Những kẻ ngồi bên bàn bật dậy, tim đập loạn nhịp. Một trong số họ hoảng hốt chạy ra phía cửa, chỉ để thấy một bóng ma đứng lặng lẽ trong ánh sáng mờ ảo.
“Ngươi… ngươi là ai?” hắn lắp bắp.
Kalista không trả lời. Cô từ từ bước vào trong, mũi giáo phát sáng trong tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào từng người trong phòng.
“Ngươi… không thể… đây là chuyện của quá khứ!” một kẻ khác gào lên, cố nắm lấy thanh kiếm trên bàn.
Kalista bước đến gần hắn, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy sự căm phẫn: “Quá khứ không bao giờ ngủ yên. Các ngươi đã phản bội và giết người. Ta đến đây để thực hiện sự trừng phạt.”
Tên lính cầm thanh kiếm, nhưng đôi tay run rẩy không thể giữ vững vũ khí. Trong khoảnh khắc đó, Kalista vung giáo lên, mũi giáo bay với tốc độ kinh hoàng, xuyên qua người hắn như một lưỡi dao sắc lạnh. Tiếng hét của hắn vang lên, rồi nhanh chóng tắt lịm khi cơ thể gục xuống sàn.
Những kẻ còn lại trong phòng kinh hoàng, nỗi sợ hiện rõ trong từng cử chỉ. Một kẻ khác ngã quỵ xuống đất, cầu xin sự tha thứ. “Xin ngươi… tha mạng! Chúng ta chỉ làm theo lệnh!”
Kalista không lay chuyển, ánh mắt không chút cảm xúc. “Không có lệnh nào biện minh cho sự phản bội. Không có sự tha thứ cho các ngươi.”
Với một động tác nhanh gọn, cô tiếp tục đâm mũi giáo vào kẻ thứ hai, linh hồn hắn ngay lập tức bị kéo về thế giới của sự căm hận, nơi Kalista sẽ giữ hắn mãi mãi trong nỗi đau bất tận.
Cả ngôi nhà chìm trong sự im lặng, chỉ còn tiếng gió rít qua cửa sổ. Kalista đứng đó, nhìn vào những kẻ còn lại đang run rẩy trước cô. Nhiệm vụ của cô chưa kết thúc, nhưng nỗi trống rỗng trong lòng càng lớn hơn.
Cô quay đi, rời khỏi ngôi nhà, để lại những xác chết lạnh lẽo phía sau. Lòng căm thù vẫn cháy bỏng trong tim, nhưng giờ đây, Kalista bắt đầu tự hỏi liệu có khi nào sự căm hận này sẽ lấp đầy được nỗi đau trong lòng cô hay không.