Kalista - Mũi Giáo Phục Thù - Chương 3
Chương 3: Bóng Ma Và Mục Tiêu
Kalista tiếp tục hành trình của mình, qua những con đường gồ ghề, xuyên qua những cánh rừng âm u, nơi mà ánh trăng hiếm khi chạm tới. Cô không cảm nhận được sự mệt mỏi, không biết đến nỗi đau về thể xác. Cô chỉ là một hồn ma, tồn tại vì một mục đích duy nhất: trả thù.
Đêm nay, lời thỉnh cầu từ một linh hồn khác lại vang lên trong tâm trí Kalista. Lần này, nó mang theo cảm giác nặng nề hơn, như thể nỗi căm hận của linh hồn ấy hòa quyện với chính cô, tăng thêm sức mạnh cho mũi giáo trên tay.
“Ta đã bị phản bội bởi chính người thân của mình,” giọng nói yếu ớt nhưng đầy tức giận vang lên. “Hắn đã bán đứng ta để đổi lấy tài sản. Hắn không chỉ cướp đi mạng sống của ta mà còn cướp đi gia đình ta. Hãy giúp ta trả thù!”
Kalista không nói gì, nhưng ánh mắt cô trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết. Lòng căm hận của cô sôi sục, như thể nó vừa tìm thấy thêm một tia lửa để thổi bùng ngọn lửa hận thù. Cô bước đi không do dự, tiến về phía nơi mà linh hồn đã chỉ dẫn. Mục tiêu của cô đêm nay là một quý tộc giàu có, kẻ đã phản bội người thân để đổi lấy quyền lực.
Trong một căn biệt thự sang trọng, ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu qua những tấm rèm dày, tạo nên không gian ấm áp đối nghịch với đêm tối lạnh giá bên ngoài. Bên trong, một người đàn ông trung niên với dáng vẻ quý phái đang ngồi bên bàn, tay cầm một ly rượu vang đỏ.
Ông ta là Halvor, một kẻ đầy mưu mô, từng bước leo lên nấc thang quyền lực bằng cách phản bội những người thân cận nhất. Nhưng đêm nay, cảm giác an toàn của ông ta sẽ sớm bị đánh tan bởi cơn bão trả thù từ một hồn ma đầy căm hận.
Khi Halvor nhấm nháp rượu, một làn gió lạnh bất ngờ thổi qua căn phòng, làm những ngọn nến rung rinh. Ông ta ngước lên, đôi mắt đầy ngờ vực nhìn quanh, rồi gọi lớn:
“Người hầu đâu? Kiểm tra xem cửa sổ có mở không!”
Không có tiếng trả lời. Halvor cau mày, đứng dậy và bước ra khỏi phòng, đi qua những hành lang dài. Trong bóng tối của tòa nhà, ông ta cảm nhận được điều gì đó không ổn. Sự yên tĩnh quá mức khiến lòng ông ta bất an. Khi bước vào phòng của những người hầu, ông ta thấy tất cả đều nằm bất động trên sàn, khuôn mặt họ trắng bệch, hằn lên nỗi kinh hoàng.
Halvor lùi lại, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập. Ông ta quay lại và chạy thẳng về phòng ngủ của mình, đôi chân lảo đảo trong nỗi sợ hãi không thể kiểm soát. Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng ông ta, và ông ta vội vã khóa chặt nó.
Nhưng trong bóng tối của căn phòng, một bóng hình mờ ảo đang đứng yên lặng. Đôi mắt Kalista sáng rực trong màn đêm, đôi môi khẽ nhếch lên trong một nụ cười lạnh lẽo. Mũi giáo của cô phản chiếu ánh sáng của ngọn nến, như báo trước sự chết chóc đang đến gần.
“Ngươi là ai?” Halvor hét lên, tay cầm lấy thanh kiếm treo trên tường, nhưng giọng nói của ông ta đầy sợ hãi.
“Ta là Mũi Giáo Phục Thù,” Kalista thì thầm, bước tới gần. “Ngươi đã phản bội và cướp đi tất cả từ chính người thân của mình. Ngươi sẽ phải trả giá.”
“Không! Ta không làm gì sai cả! Đó là luật của cuộc sống! Kẻ mạnh sống, kẻ yếu phải chết!” Halvor hét lên, cố dùng lý lẽ của mình để thoát khỏi sự trừng phạt đang đến gần.
Kalista dừng lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết. “Luật của cuộc sống? Ngươi đã phá hủy cuộc đời của người khác chỉ vì tham vọng của bản thân. Ngươi không còn xứng đáng với cuộc sống.”
Với một động tác nhanh như chớp, mũi giáo của Kalista lao về phía Halvor. Ông ta gắng né, nhưng không thể thoát. Mũi giáo cắm thẳng vào ngực ông ta, ánh sáng xanh mờ ảo bao quanh cơ thể ông ta khi sự sống bắt đầu rời bỏ ông.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, đôi mắt Halvor tràn ngập sự hoảng loạn. “Không… không thể nào…!”
Kalista rút mũi giáo ra, để Halvor ngã gục xuống sàn. Ông ta nằm đó, mắt mở to đầy kinh hoàng, không thể chấp nhận được số phận của mình. Cô nhìn xuống, không cảm thấy gì ngoài sự trống rỗng quen thuộc.
Khi Kalista rời khỏi căn biệt thự, đêm đã chuyển sang bình minh, nhưng ánh sáng mặt trời không bao giờ có thể chạm tới cô. Cô cảm nhận được một chút thỏa mãn khi trừng phạt kẻ phản bội, nhưng cảm giác đó nhanh chóng tan biến, để lại nỗi trống rỗng và cô độc. Dù đã hoàn thành nhiệm vụ, lòng hận thù trong cô vẫn không hề nguôi ngoai.
“Liệu có khi nào sự trả thù sẽ kết thúc?” cô tự hỏi, nhưng không có câu trả lời.
Kalista tiếp tục lang thang qua những vùng đất hoang vu, tìm kiếm những linh hồn khác đang kêu gọi cô. Nỗi hận thù là tất cả những gì còn sót lại trong cô, và nó sẽ không bao giờ buông tha.