Kalista - Mũi Giáo Phục Thù - Chương 4
Chương 4: Cuộc Đụng Độ Đầu Tiên
Kalista tiếp tục hành trình của mình, đi qua những ngôi làng bị lãng quên và những thành phố tràn ngập bóng tối. Nỗi căm hận là ngọn lửa duy nhất còn lại trong cô, và mỗi lần thực thi sự trừng phạt, ngọn lửa ấy lại lớn hơn, nhưng cũng để lại trong lòng cô cảm giác trống rỗng khôn nguôi.
Một đêm lạnh lẽo, khi gió hú rít qua những ngọn cây trụi lá, Kalista nghe thấy một tiếng gọi từ xa. Lần này, đó là lời triệu hồi của một linh hồn bị phản bội khác, nhưng tiếng kêu thậm chí còn mạnh mẽ hơn, vang vọng trong không trung như tiếng thét của hàng ngàn linh hồn.
“Kalista… ta kêu gọi ngươi! Kẻ phản bội này phải trả giá… Hắn đã giết cả gia đình ta, cướp đi những gì thuộc về ta! Hãy đến và thực thi sự trừng phạt!”
Kalista nhắm mắt, cảm nhận nỗi đau của linh hồn ấy hòa vào cô. Cô quay người và tiến về phía nơi mà linh hồn đã chỉ đường, nơi mà kẻ phản bội đang trú ẩn. Đêm càng trở nên tối tăm hơn khi cô bước chân về phía thị trấn bên sườn núi, nơi mà những âm mưu tội lỗi đã được thực hiện.
Thị trấn này khác với những nơi Kalista đã đi qua. Nó được bao quanh bởi những ngọn núi cao vút, bị bao phủ trong sương mù dày đặc, mang đến không khí lạnh lẽo và u ám. Những ngôi nhà gỗ cũ kỹ rải rác trên sườn đồi, ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn lồng bên ngoài chỉ làm tăng thêm vẻ cô độc của nơi này.
Kalista bước qua cánh cổng thị trấn, không ai nhận ra sự hiện diện của cô. Dù đã biến thành một hồn ma, Kalista vẫn có khả năng tương tác với thế giới vật chất, và sự xuất hiện của cô luôn đi kèm với cảm giác bất an. Những cư dân trong thị trấn cảm nhận được điều gì đó khác lạ, nhưng không ai dám nói ra.
Kalista dừng lại trước một ngôi nhà lớn nằm trên đỉnh đồi. Đó là nơi mà linh hồn bị phản bội đã chỉ dẫn. Cô có thể cảm nhận được hơi thở của kẻ phản bội đang ẩn mình bên trong, sống trong sự giàu sang và quyền lực mà hắn đã cướp đoạt bằng sự phản bội và giết chóc.
“Ta đã đến,” Kalista nói khẽ, giọng cô lạnh như băng.
Bước vào trong ngôi nhà, Kalista không cần mở cửa; cô lướt qua như một cơn gió lạnh, để lại dấu vết của bóng tối phía sau. Bên trong, một người đàn ông đang ngồi bên bàn, xung quanh là những tài sản mà hắn đã cướp đoạt từ những người đã chết dưới tay mình.
“Ngươi là ai?” giọng hắn run rẩy khi thấy bóng hình mờ ảo của Kalista đứng trước mặt. “Ngươi không được phép vào đây!”
Kalista không nói gì, chỉ bước từng bước chậm rãi về phía hắn. Khuôn mặt lạnh lẽo của cô không biểu hiện cảm xúc, nhưng đôi mắt sáng lên với lòng căm hận sâu sắc. Mũi giáo trong tay cô phát ra ánh sáng xanh mờ ảo.
“Ngươi đã phản bội và giết chết những người thân cận nhất của mình,” Kalista nói, giọng cô vang lên như tiếng vọng của hàng ngàn linh hồn bị lãng quên. “Sự trừng phạt đã đến.”
Người đàn ông hốt hoảng đứng dậy, vội vàng chụp lấy thanh kiếm treo trên tường. “Không! Ngươi không thể làm gì ta! Ta có quyền lực, ta đã đạt được tất cả!”
Hắn lao tới, thanh kiếm sáng loáng trong tay. Nhưng trước khi hắn có thể chạm tới Kalista, mũi giáo của cô đã vung lên, nhanh như tia chớp. Mũi giáo lao thẳng về phía hắn, nhưng ngay khi nó gần chạm vào mục tiêu, một bóng hình khác bất ngờ xuất hiện, chắn trước mặt người đàn ông.
Kalista dừng lại trong giây lát, ánh mắt nhìn lên bóng hình đó. Đó là một chiến binh, kẻ đã từng là bạn đồng hành của cô khi còn sống. Cô nhận ra người đó ngay lập tức, và trái tim vô hồn của cô dường như khẽ rung động.
“Kalista!” anh ta gọi lớn, giọng tràn đầy sự lo lắng. “Ngươi không cần phải làm điều này!”
Kalista sững sờ, không ngờ rằng người chiến binh này lại xuất hiện tại đây, ngăn cản cô. “Ngươi… tại sao ngươi lại ở đây?”
“Ta không thể để ngươi tiếp tục cuộc hành trình của hận thù này,” anh ta nói, ánh mắt đầy quyết tâm. “Ngươi đã quá xa rồi. Sự trả thù sẽ không mang lại điều gì tốt đẹp.”
“Ngươi không hiểu gì cả,” Kalista đáp, giọng cô lạnh lẽo. “Hắn đã phản bội và giết chết nhiều người. Hắn đáng phải chết.”
Người chiến binh lắc đầu. “Đúng, hắn có thể đã phạm tội. Nhưng ngươi không còn là người mà ta từng biết nữa. Trả thù sẽ không đưa ngươi trở lại.”
Kalista nhìn thẳng vào người chiến binh, lòng cô chao đảo trong giây lát. Nhưng ngay lập tức, cô xua tan cảm xúc đó. “Ngươi không thể hiểu được. Ta không còn lựa chọn nào khác.”
“Ngươi luôn có lựa chọn,” người chiến binh nói. “Hãy dừng lại trước khi quá muộn.”
Kalista im lặng trong khoảnh khắc, mũi giáo trong tay cô vẫn rực sáng. Trái tim vô hồn của cô bị giằng xé giữa nhiệm vụ trả thù và cảm giác về quá khứ. Nhưng sự căm hận trong cô vẫn quá lớn.
“Ta không thể dừng lại,” Kalista thì thầm, và với một động tác dứt khoát, cô lao tới, quyết định trừng phạt kẻ phản bội dù có phải đối đầu với người bạn cũ.
Người chiến binh gầm lên, cố ngăn cản mũi giáo của cô, nhưng Kalista đã quá nhanh và mạnh mẽ. Cuộc đụng độ giữa hai người diễn ra ngay trong căn phòng chật hẹp, mũi giáo của Kalista đối đầu với thanh kiếm của người chiến binh.
“Hãy dừng lại, Kalista!” anh ta hét lên khi đỡ một đòn tấn công từ cô. “Ngươi vẫn có thể trở lại!”
Kalista không trả lời. Cô chỉ biết rằng sự trả thù là tất cả những gì còn lại trong cô, và không gì có thể thay đổi điều đó…