Kalista - Mũi Giáo Phục Thù - Chương 6
Chương 6: Đối Mặt Với Quá Khứ
Kalista bước vào thành phố, đôi mắt cô lướt qua những con đường tĩnh mịch và những tòa nhà đổ nát. Bầu không khí ở đây ngột ngạt với sự phản bội và lòng tham lam, điều mà cô có thể cảm nhận sâu sắc. Linh hồn bị phản bội đã gọi cô đến nơi này, và giờ đây, nhiệm vụ của cô là truy tìm kẻ thủ ác và thực thi sự trừng phạt.
Từng bước một, cô tiến sâu vào trung tâm thành phố. Những người dân ở đây, dù không nhìn thấy rõ Kalista, vẫn cảm nhận được sự hiện diện ma quái của cô. Một vài người dừng lại, nhìn quanh với vẻ sợ hãi, như thể có thứ gì đó đang đè nặng lên họ. Nhưng không ai dám nói một lời nào, vì họ biết rằng cái ác đang hiện diện xung quanh họ, dưới những lớp vỏ bọc giả tạo của quyền lực và giàu sang.
Trong lòng Kalista, mũi giáo nóng lên, như đáp lại lời kêu gọi của linh hồn bị phản bội. Cô cảm nhận được mục tiêu của mình đang ở rất gần, một kẻ đã phản bội bạn bè, gia đình và những người thân cận nhất để đổi lấy quyền lực và tiền bạc. Nỗi căm thù trào dâng trong cô, như một ngọn lửa không bao giờ tắt.
Trước mặt Kalista là một tòa biệt thự nguy nga, nằm ẩn mình sau những bức tường cao. Đó chính là nơi trú ẩn của mục tiêu cô đang săn lùng – kẻ đã phản bội linh hồn vô tội mà cô đã thề trừng phạt. Với từng bước đi nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm, Kalista tiến về phía cánh cổng. Nhưng ngay khi cô chuẩn bị tiến vào, một bóng hình quen thuộc xuất hiện từ phía trước, ngăn cản đường đi của cô.
“Kalista,” giọng nói trầm ấm vang lên.
Kalista ngước lên, đôi mắt lạnh lẽo gặp ánh nhìn của người chiến binh cũ – người mà cô từng gọi là bạn. Cô nhìn anh trong khoảnh khắc, và những ký ức xưa cũ bất ngờ trỗi dậy, như một cơn gió lạnh thoáng qua tâm trí cô.
“Ngươi lại xuất hiện,” Kalista nói, giọng cô không biểu hiện cảm xúc. “Ngươi định ngăn cản ta lần nữa?”
Người chiến binh thở dài, đôi mắt anh hiện lên sự lo lắng và đau lòng. “Ta không đến đây để ngăn cản ngươi. Ta đến đây để giúp ngươi nhận ra rằng con đường ngươi đi chỉ dẫn đến sự diệt vong.”
Kalista siết chặt mũi giáo trong tay, ánh sáng xanh mờ ảo bao quanh cô. “Sự trả thù là tất cả những gì ta có. Ngươi không thể hiểu.”
“Ta hiểu hơn ngươi nghĩ,” anh đáp, giọng đầy quyết tâm. “Ta cũng đã từng muốn trả thù. Nhưng ta đã học được rằng trả thù chỉ là một vòng lặp của sự đau khổ. Không ai được cứu rỗi từ sự hận thù.”
Kalista im lặng trong giây lát, đôi mắt cô thoáng ánh lên sự xao động. Nhưng cô nhanh chóng xua tan cảm xúc đó, lạnh lùng trả lời: “Ngươi nói về sự cứu rỗi, nhưng những kẻ phản bội như hắn không xứng đáng với điều đó. Hắn đã giết những người vô tội, cướp đi mạng sống của họ vì lòng tham của mình. Ta sẽ trừng phạt hắn.”
Người chiến binh nhìn cô, đôi mắt tràn ngập sự thất vọng. “Ngươi không còn là Kalista mà ta từng biết. Ngươi đã để lòng căm hận kiểm soát bản thân.”
“Kalista đã chết,” cô đáp, giọng trầm lạnh. “Chỉ còn lại Mũi Giáo Phục Thù.”
Người chiến binh bước lại gần hơn, đôi mắt anh sáng lên với lòng quyết tâm mãnh liệt. “Nếu Kalista thực sự đã chết, thì ta sẽ làm mọi cách để cứu ngươi, dù ngươi có ghét bỏ ta thế nào đi nữa.”
Kalista nhìn anh trong giây lát, cảm giác mâu thuẫn trỗi dậy trong lòng. Những ký ức về thời gian cô và người chiến binh này từng sát cánh bên nhau trong các trận chiến, về những lần họ cùng nhau bảo vệ vương quốc. Nhưng tất cả những điều đó giờ đây chỉ còn là quá khứ.
Ngay khi cuộc đối thoại của họ chưa kịp kết thúc, một âm thanh vang lên từ phía trong tòa biệt thự. Cánh cửa lớn mở ra, và một người đàn ông xuất hiện – mục tiêu của Kalista. Hắn mặc một bộ áo choàng sang trọng, vẻ ngoài đầy tự tin và quyền lực. Nhưng khi đôi mắt hắn chạm phải Kalista, sự sợ hãi nhanh chóng hiện lên trong ánh nhìn của hắn.
“Ngươi… là Mũi Giáo Phục Thù!” hắn thốt lên, giọng hắn đầy sợ hãi và kinh hoàng. “Ngươi đến đây vì ta?”
Kalista không trả lời. Cô chỉ tiến về phía hắn, mũi giáo sáng rực trong tay.
“Không! Ta không đáng chết! Ta làm tất cả chỉ vì sống sót!” hắn lùi lại, cố gắng bào chữa.
Người chiến binh đứng chắn giữa Kalista và kẻ phản bội, giọng anh nghiêm nghị. “Kalista, đừng làm điều này. Hãy nhớ rằng, dù hắn có phạm tội, ngươi không thể để sự trả thù kiểm soát bản thân.”
Kalista dừng lại, đôi mắt cô lướt qua người chiến binh và kẻ phản bội. Lòng căm hận trong cô sôi sục, nhưng sâu thẳm bên trong, một phần nhỏ của cô đang đấu tranh với chính mình. Liệu cô có thể ngừng lại? Liệu có còn con đường nào khác ngoài sự trả thù?
Giằng co giữa lòng căm hận và sự xao động trong tâm trí, Kalista lặng im. Mũi giáo của cô vẫn rực sáng trong đêm, nhưng tay cô khẽ run. Người chiến binh tiến lại gần hơn, ánh mắt đầy cảm thông và quyết tâm.
“Ngươi không phải là một con quỷ, Kalista,” anh nói, giọng anh ấm áp và chân thành. “Ngươi vẫn còn là người, và ngươi vẫn có thể lựa chọn.”
Kalista nhắm mắt lại, cảm giác trống rỗng và nỗi đau trong lòng cô dâng lên mãnh liệt. Cô phải đối mặt với quá khứ, với sự lựa chọn giữa sự trả thù và điều gì đó có thể mang lại ý nghĩa khác.
Mũi giáo của cô từ từ hạ xuống, và trong giây phút đó, Kalista biết rằng cuộc hành trình của cô đang đến một ngã rẽ.