Kẻ Cắp Khéo Léo - Chương 2
Chương 2: Dấu Vết Đầu Tiên
Khi rời khỏi ngõ cụt, Tiểu Bảo và Lý Nguyên quyết định tìm kiếm thêm manh mối tại nhà của một trong những nạn nhân, một thương gia giàu có có tên là Trương Hạo. Họ vừa đến nơi thì một cảnh tượng hỗn loạn hiện ra trước mắt. Người hầu và gia đình đang cố gắng dọn dẹp đống đồ đạc bị lật tung.
“Trương Hạo đâu?” Lý Nguyên hỏi một người hầu.
“Ông ấy đang ở trong phòng làm việc,” người hầu đáp, khuôn mặt đầy lo âu. “Mời các ngài vào, ông ấy đang rất cần sự trợ giúp.”
Bước vào phòng làm việc, họ thấy Trương Hạo đang ngồi trên ghế, vẻ mặt hốc hác. “Các ngài đến rồi!” ông ta kêu lên. “Tôi không biết mình sẽ làm gì bây giờ!”
“Xin lỗi về tình hình của ngài,” Tiểu Bảo nói, ngồi xuống đối diện. “Ngài có thể kể cho chúng tôi biết về những gì đã xảy ra không?”
Trương Hạo thở dài, đưa tay vuốt mặt. “Hôm qua, khi tôi đang ngủ, bọn cướp đã vào nhà. Tôi không nghe thấy tiếng động nào cả. Sáng dậy, tất cả những gì quý giá nhất của tôi đã biến mất.”
“Ngài có thể cho chúng tôi biết những thứ đã mất không?” Lý Nguyên hỏi.
“Có một chiếc vòng cổ bằng ngọc quý, một chiếc tráp đựng tiền và một vài cổ vật khác,” Trương Hạo nói. “Nhưng điều tồi tệ nhất là… tôi còn một bức thư quan trọng bên trong chiếc tráp đó.”
“Bức thư gì?” Tiểu Bảo tò mò.
“Là bức thư từ một quan chức cao cấp trong triều đình,” Trương Hạo đáp, ánh mắt trở nên lo lắng. “Nếu bọn cướp có được bức thư đó, họ có thể gây ra những rắc rối lớn.”
“Chúng ta phải tìm cách ngăn chặn điều đó,” Tiểu Bảo khẳng định. “Ngài có thể cho chúng tôi xem nơi bọn cướp đã đột nhập không?”
Trương Hạo gật đầu, dẫn họ ra ngoài. Họ dừng lại trước một cửa sổ lớn, nơi mà khung kính đã bị vỡ. “Chúng đã vào từ đây,” ông nói, chỉ tay vào các mảnh kính rơi lả tả.
Tiểu Bảo cúi xuống, quan sát kỹ lưỡng. “Tôi thấy có một vài dấu chân ở đây,” anh nói, chỉ vào mặt đất. “Mặc dù chúng đã bị che khuất bởi bụi, nhưng vẫn có thể nhận thấy được.”
“Làm sao ngươi biết?” Lý Nguyên hỏi, vừa cúi xuống để nhìn gần hơn.
“Tôi đã học qua một số kỹ thuật điều tra. Dấu chân có thể cho chúng ta biết về số lượng người và kích thước giày của họ,” Tiểu Bảo giải thích. “Chúng ta cần tìm hiểu thêm về loại giày này.”
Trương Hạo nhìn họ với vẻ ngạc nhiên. “Ngài có thực sự nghĩ mình có thể tìm được bọn cướp không?”
“Chắc chắn! Nếu chúng ta theo dõi các manh mối, có thể tìm ra được nhóm cướp,” Tiểu Bảo nói. “Bây giờ, hãy để tôi ghi lại một số thông tin.”
Sau khi ghi chép xong, họ quyết định đi đến một cửa hàng giày gần đó để hỏi về loại giày mà bọn cướp có thể đã sử dụng. Khi đến nơi, Tiểu Bảo vào trong, chào hỏi người bán hàng.
“Chào ông, tôi đang tìm hiểu về một vụ trộm và cần thông tin về một số loại giày đặc biệt,” Tiểu Bảo nói.
“Giày đặc biệt? Loại nào?” người bán hàng hỏi, nhướng mày.
“Có một số dấu chân tôi phát hiện ở hiện trường vụ án, có thể là của bọn cướp. Tôi cần biết về những loại giày mà người dân trong vùng thường dùng,” Tiểu Bảo giải thích.
“À, ở đây có một số mẫu giày mới nhập, nhưng cũng có những kiểu cổ điển được nhiều người ưa chuộng,” người bán hàng nói, dẫn Tiểu Bảo đến một góc của cửa hàng.
Lý Nguyên đi theo, nghe lỏm cuộc trò chuyện. “Ngươi có thể nhận ra giày từ dấu chân không?” anh hỏi, có vẻ hoài nghi.
“Có thể,” Tiểu Bảo đáp, “Nếu chúng có đặc điểm riêng, tôi có thể xác định chúng.”
Người bán hàng đưa cho Tiểu Bảo một số mẫu giày. Anh kiểm tra từng đôi, sau đó bỗng dưng dừng lại trước một đôi giày có phần đế mỏng.
“Đúng rồi! Đây chính là kiểu giày mà tôi tìm,” Tiểu Bảo khẳng định. “Có vẻ như đây là loại giày mà bọn cướp thường dùng. Đế mỏng sẽ giúp họ di chuyển êm ái hơn, không để lại tiếng động.”
Người bán hàng gật đầu. “Đúng vậy, nhưng nó cũng phổ biến ở những kẻ hành nghề đánh bạc và trộm cắp.”
“Ngươi có biết ai đã mua chúng không?” Lý Nguyên hỏi, ánh mắt sắc bén.
“Thường thì không ai để lại thông tin khi mua giày, nhưng nếu ngươi nhớ được ai đã đến đây gần đây, có thể tôi sẽ giúp được,” người bán hàng đáp.
“Có thể tôi biết ai đó,” Tiểu Bảo chợt nhớ ra. “Một tên cướp bị bắt vài tháng trước đã sử dụng loại giày này.”
“Vậy thì chúng ta phải điều tra hắn,” Lý Nguyên nói, quyết tâm trong giọng nói. “Cảm ơn ngươi rất nhiều!”
Họ rời khỏi cửa hàng, trong lòng đầy kỳ vọng. Tiểu Bảo cảm thấy như mình đã tìm thấy được một ánh sáng trong bóng tối của vụ án này.
“Chúng ta phải nhanh chóng đến nơi giam giữ tên cướp đó,” Tiểu Bảo nói.
“Đi thôi!” Lý Nguyên đáp, và cả hai cùng nhau tiến về phía nhà giam, nơi mà cuộc điều tra đang dần dẫn họ đến những bí mật sâu xa hơn. Trong lòng Tiểu Bảo, một cảm giác hồi hộp dâng trào. Họ đã bước chân vào một cuộc phiêu lưu không thể nào quên, và sự thật đang chờ đợi họ khám phá.