Kẻ Cắp Khéo Léo - Chương 3
Chương 3: Những Kẻ Cắp Thông Minh
Khi Tiểu Bảo và Lý Nguyên đến cổng nhà giam, không khí căng thẳng bao trùm. Cánh cổng lớn bằng gỗ nặng nề được mở ra, và hai người bước vào bên trong. Những bức tường đá dày dạn và không gian u ám khiến Tiểu Bảo cảm thấy hơi lo lắng.
“Chúng ta cần hỏi cung tên cướp mà ngươi đã nhắc đến,” Lý Nguyên nói, ánh mắt nghiêm túc. “Hắn có thể biết một số thông tin quan trọng.”
“Hắn tên là Tôn Khải, một tên cướp khét tiếng,” Tiểu Bảo đáp. “Nghe nói hắn rất thông minh và luôn biết cách lẩn trốn.”
Họ tiến vào một căn phòng nhỏ, nơi mà Tôn Khải đang bị giam giữ. Hắn ngồi trên một chiếc ghế gỗ, vẻ mặt lấm lem và gầy gò, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, đầy mánh lới.
“Ngươi là ai?” Tôn Khải hỏi, nhìn Tiểu Bảo và Lý Nguyên với vẻ nghi ngờ.
“Tôi là Tiểu Bảo, và đây là Lý Nguyên,” Tiểu Bảo tự giới thiệu. “Chúng tôi đang điều tra một vụ trộm liên quan đến ngươi.”
“Tôi không biết gì cả,” Tôn Khải trả lời, cười khẩy. “Mọi thứ đều do số phận.”
“Ngươi nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi sự thật?” Lý Nguyên lên tiếng, giọng điệu kiên quyết. “Chúng ta biết ngươi đã sử dụng loại giày này trong các vụ trộm.”
Tôn Khải cười lớn hơn. “Giày? Thế thì sao? Chẳng có ai có thể chứng minh điều đó.”
Tiểu Bảo tiến lại gần, ánh mắt chăm chú. “Ngươi nghĩ rằng mình thông minh hơn mọi người sao? Ngươi biết gì về vụ trộm ở nhà Trương Hạo không?”
“Trương Hạo? Một con mồi béo bở,” Tôn Khải thản nhiên nói. “Nhưng ta không phải kẻ đã đụng đến hắn.”
“Vậy thì ai?” Lý Nguyên hỏi, hơi bực bội.
“Hãy tìm những kẻ có thể ẩn mình trong bóng tối. Có một nhóm cướp khác đang hoạt động, chúng thông minh và lạnh lùng,” Tôn Khải nói, giọng điệu châm biếm. “Ta chỉ là một tên lót đường.”
“Ngươi có biết ai đứng đầu nhóm đó không?” Tiểu Bảo không bỏ lỡ cơ hội.
“Không. Hắn là một người có sức mạnh và tài năng. Nhưng ta nghe nói hắn thường ra vào khu phố phía Tây. Đó là nơi tụ tập của những kẻ lừa đảo và trộm cắp,” Tôn Khải nói, ánh mắt lấp lánh sự hứng thú.
“Cảm ơn ngươi, Tôn Khải,” Tiểu Bảo nói, quyết định rời khỏi phòng. “Chúng ta sẽ điều tra khu phố phía Tây ngay bây giờ.”
Khi rời khỏi nhà giam, bầu không khí ngoài trời đã bắt đầu xám xịt. Những đám mây đen kéo đến, báo hiệu một cơn mưa sắp sửa đổ xuống.
“Chúng ta nên đi nhanh hơn,” Lý Nguyên nói, liếc nhìn bầu trời. “Khu phố phía Tây không phải nơi an toàn.”
“Đúng vậy. Nhưng chúng ta cần phải điều tra, có thể nhóm cướp sẽ để lại một số dấu vết,” Tiểu Bảo nói, nhanh chóng bước đi.
Khu phố phía Tây rất đông đúc, với những con hẻm chật chội và những cửa hàng bày bán hàng hóa lạ lẫm. Tiểu Bảo cảm thấy tim mình đập mạnh. Mùi vị của sự nguy hiểm lan tỏa trong không khí.
“Chúng ta cần tìm một người nào đó biết về nhóm cướp này,” Lý Nguyên nói, quan sát xung quanh. “Có thể có những kẻ trong khu này biết rõ.”
“Đúng vậy. Hãy hỏi một số người bán hàng, họ có thể nghe ngóng được,” Tiểu Bảo gợi ý.
Họ tiến đến một quầy hàng ven đường, nơi một người phụ nữ trung niên đang bán những chiếc đèn lồng nhiều màu sắc. “Chào bà, chúng tôi đang tìm hiểu về một nhóm cướp đang hoạt động ở khu phố này,” Tiểu Bảo nói.
Người phụ nữ ngước lên, ánh mắt ngập tràn sự lo lắng. “Nhóm cướp? Tôi nghe nói họ rất nguy hiểm. Họ đã lấy đi nhiều của cải của những nhà giàu có trong khu vực.”
“Bà có biết ai đứng đầu nhóm này không?” Lý Nguyên hỏi.
“Nghe đồn rằng có một người phụ nữ rất thông minh, cô ấy được gọi là ‘Bóng Ma’. Không ai biết mặt mũi của cô ấy,” người phụ nữ nói, giọng nói đầy sợ hãi.
“Bóng Ma? Hẳn là một cái tên ấn tượng,” Tiểu Bảo thì thầm. “Bà có biết thêm thông tin gì về cô ấy không?”
“Chỉ biết rằng cô ta thường xuất hiện vào ban đêm và rất ít khi để lại dấu vết,” người phụ nữ trả lời. “Nhưng nếu các ngài muốn tìm cô ta, có thể thử hỏi những người ở quán rượu gần đây.”
“Cảm ơn bà rất nhiều!” Tiểu Bảo nói, quyết định đi thẳng đến quán rượu.
Quán rượu nằm ở góc phố, với những tiếng cười nói ồn ào bên trong. Khi họ bước vào, không khí trở nên lặng ngắt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.
“Chúng ta cần phải gây ấn tượng với họ,” Tiểu Bảo thì thầm. “Hãy nói về nhóm cướp.”
Họ tiến đến quầy rượu, nơi một người đàn ông lực lưỡng đang đứng. “Chào ngài, chúng tôi đang tìm hiểu về Bóng Ma,” Tiểu Bảo nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Bóng Ma? Đó là một tên cướp khét tiếng, không ai dám đụng đến cô ta,” người đàn ông nói, nhấp một ngụm rượu. “Cô ta rất thông minh và luôn có kế hoạch rõ ràng.”
“Ngươi có biết nơi nào cô ta thường xuất hiện không?” Lý Nguyên hỏi.
“Cô ta thường đến những nơi đông người, nhưng rất kín đáo. Nếu các ngươi muốn gặp cô ta, hãy đến khu chợ đêm vào tối mai. Có thể cô ta sẽ đến đó,” người đàn ông trả lời.
“Cảm ơn ngươi!” Tiểu Bảo và Lý Nguyên nói cùng lúc, rồi nhanh chóng rời khỏi quán rượu.
“Chúng ta có thể tìm được Bóng Ma!” Tiểu Bảo nói, lòng đầy hào hứng.
“Đúng vậy. Nếu tìm được cô ta, chúng ta có thể biết thêm về nhóm cướp và những vụ trộm này,” Lý Nguyên khẳng định.
Khi rời khỏi khu phố, Tiểu Bảo cảm thấy như mọi thứ đang dần dần mở ra. Họ đã tìm thấy dấu vết của những kẻ cắp thông minh và bí ẩn. Họ đã gần đến với sự thật, và những câu chuyện ẩn chứa trong bóng tối đang dần lộ diện.
“Tối mai sẽ là một đêm quan trọng,” Tiểu Bảo nói, nhìn về phía chân trời đang tối dần. “Chúng ta cần chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc gặp gỡ này.”
“Không thể chần chừ nữa,” Lý Nguyên đồng tình. “Hãy cùng nhau chuẩn bị cho những điều sắp tới.”