Kẻ Cắp Khéo Léo - Chương 6
Chương 6: Manh Mối Bất Ngờ
Màn đêm buông xuống, và không khí xung quanh trở nên u ám. Tiểu Bảo và Lý Nguyên đứng ở ngoài cửa tiệm vàng, cảm nhận sự hồi hộp dâng trào trong lòng. Họ đã hóa trang thành những kẻ cướp, nhưng vẫn không thể phủ nhận sự lo lắng về nhiệm vụ sắp tới.
“Chúng ta cần phải theo dõi động tĩnh bên trong trước khi hành động,” Tiểu Bảo nói, ánh mắt dán chặt vào cửa tiệm.
“Đúng vậy,” Lý Nguyên đồng ý. “Nhưng nhớ, nếu chúng ta bị phát hiện, không chỉ bản thân mình mà cả những người khác cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Bóng Ma đứng gần đó, ánh mắt ngời sáng. “Hãy để tôi vào trong trước. Nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ, tôi sẽ cho các ngươi tín hiệu,” cô nói. “Các ngươi hãy đứng đây và chờ đợi.”
Sau khi Bóng Ma bước vào, Tiểu Bảo và Lý Nguyên đứng im lặng, căng thẳng chờ đợi. Một lúc sau, Bóng Ma xuất hiện trở lại, ra hiệu cho họ.
“Đi nào,” cô thì thầm, và cả ba người lén lút bước vào trong.
Bên trong tiệm vàng, không khí nặng nề và đầy mùi kim loại. Họ nhanh chóng nhận ra rằng có vài người bảo vệ đang tuần tra. Tiểu Bảo nắm lấy cơ hội, bắt đầu đánh giá tình hình.
“Có ba bảo vệ,” Tiểu Bảo nói, chỉ tay vào những người đang đi tuần. “Chúng ta cần tìm cách đánh lạc hướng họ.”
“Cách gì?” Lý Nguyên hỏi.
“Có thể tạo ra một tiếng động ở phía bên trái để họ chú ý về đó,” Bóng Ma đề xuất. “Trong khi đó, chúng ta sẽ nhanh chóng vào trong.”
Tiểu Bảo gật đầu. “Tôi sẽ tạo tiếng động. Hai người hãy chuẩn bị vào bên trong.”
Tiểu Bảo lén lút di chuyển ra phía bên trái, nơi có một kệ hàng bày đầy những đồ trang sức lấp lánh. Anh lấy một chiếc nhẫn bạc và làm rơi xuống đất. Âm thanh vang lên khiến những bảo vệ giật mình.
“Đi xem xét!” Một trong số họ quát lên, và cả ba bảo vệ hướng về phía âm thanh.
“Đi đi!” Tiểu Bảo hét lên và lao vào trong tiệm, theo sau là Lý Nguyên và Bóng Ma.
Họ nhanh chóng tiến vào khu vực chính của tiệm vàng, nơi mà những món đồ quý giá được trưng bày. Tiểu Bảo cảm thấy hồi hộp khi nhìn thấy những chiếc nhẫn, vòng cổ và bông tai lấp lánh.
“Chúng ta cần phải làm việc nhanh chóng,” Lý Nguyên nhắc nhở. “Hãy tìm những món đồ giá trị nhất.”
Trong khi cả ba người chia nhau ra để tìm kiếm, Tiểu Bảo chợt nhận ra có một cái tủ kính lớn ở phía cuối phòng, bên trong chứa đầy những món đồ quý giá hơn cả.
“Có một cái tủ kính ở đằng kia!” Tiểu Bảo nói, chỉ tay. “Chúng ta phải lấy những thứ đó.”
“Nhưng tủ kính có khóa,” Bóng Ma nhận xét. “Chúng ta cần phải tìm cách mở nó.”
“Tôi có thể thử mở khóa,” Tiểu Bảo nói, tiến lại gần. Anh nhìn kỹ khóa và nhận thấy nó không quá phức tạp. Với một chút may mắn và kỹ năng, anh có thể mở được nó.
“Hãy nhanh lên, bảo vệ có thể quay lại bất cứ lúc nào,” Lý Nguyên thúc giục.
Tiểu Bảo bắt đầu làm việc với chiếc khóa, cảm giác hồi hộp ngày càng tăng. Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán anh khi anh cố gắng xoay cái khóa mà không gây ra tiếng động.
“Được rồi… gần xong rồi…” anh thì thầm với bản thân.
Cuối cùng, với một tiếng “click” nhẹ, chiếc khóa mở ra. Tiểu Bảo mở cửa tủ kính và nhìn thấy những món đồ quý giá bên trong. Anh nhanh chóng nhét vào túi những chiếc nhẫn và vòng cổ đẹp mắt.
“Nhanh lên!” Lý Nguyên nhắc nhở, ánh mắt đầy lo lắng.
Bỗng nhiên, tiếng động từ phía cửa chính vang lên. “Có ai không?” Một giọng nói vang vọng từ phía ngoài.
“Chúng ta phải đi ngay bây giờ!” Bóng Ma hốt hoảng. “Đi!”
Họ nhanh chóng rời khỏi khu vực tủ kính và quay lại. Nhưng khi đến cửa, họ thấy ba bảo vệ đang đứng đó, ánh mắt nghi ngờ và cảnh giác.
“Các ngươi làm gì ở đây?” Một trong số họ quát lên, ánh mắt sắc như dao.
Tiểu Bảo cảm thấy tim đập thình thịch. “Chúng tôi… chúng tôi chỉ đến tìm hiểu!” anh nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Thật không? Ta không thấy các ngươi trong danh sách!” người bảo vệ nói, tiến lại gần.
Bóng Ma nhanh chóng lấy một chiếc đèn lồng gần đó và ném về phía cửa. “Chạy!” cô hét lên, và cả ba lao ra cửa.
Tiếng kêu hoảng loạn vang lên, nhưng không có thời gian để quay lại. Họ chạy như điên qua những con phố tối tăm, cảm giác sự đuổi bắt rình rập phía sau.
“Chúng ta phải tìm một nơi ẩn náu!” Lý Nguyên thở hổn hển.
“Đằng kia!” Tiểu Bảo chỉ vào một ngôi nhà bỏ hoang, và cả ba nhanh chóng lao vào bên trong.
Khi đã vào trong, họ dựa lưng vào tường, cố gắng lấy lại sức. Tim họ đập mạnh trong lồng ngực.
“Chúng ta đã lấy được một số món đồ quý giá,” Tiểu Bảo nói, thở hổn hển, trong khi kiểm tra các món đồ trong túi.
“Nhưng chúng ta đã để lại manh mối,” Bóng Ma lo lắng. “Nếu bọn chúng tìm ra được, sẽ rất nguy hiểm cho cả ba.”
“Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra Quỷ Đầu Lâu,” Lý Nguyên khẳng định. “Chỉ có hắn mới biết cách ngăn chặn nhóm cướp này.”
“Đúng vậy. Nhưng trước hết, chúng ta phải trốn thoát khỏi đây đã,” Tiểu Bảo nói. “Tôi có cảm giác rằng bọn họ sẽ không bỏ cuộc dễ dàng.”
Họ ngồi im lặng trong bóng tối, lòng đầy lo âu và sự quyết tâm. Cuộc đối đầu với Quỷ Đầu Lâu đang đến gần, và sự thật về những vụ trộm đang chờ đợi họ ở phía trước.