Kẻ Chinh Phục Thiên Nhiên - Chương 1
Chương 1: Cuộc gặp gỡ với thời đại xa xưa
Minh, một nhà sinh vật học nổi tiếng với những công trình nghiên cứu về đa dạng sinh học, đang tiến hành một cuộc thám hiểm khoa học trong một khu rừng nhiệt đới chưa được khám phá. Anh cùng đội ngũ của mình đang tìm kiếm những loài thực vật và động vật mới, với hy vọng tìm ra những phát hiện đột phá cho nhân loại.
“Minh, chúng ta sắp tới khu vực cuối cùng trong kế hoạch rồi,” một thành viên trong nhóm thám hiểm nói qua bộ đàm.
“Rất tốt, mọi người nhớ giữ liên lạc, đừng tách rời khỏi nhóm. Khu rừng này có thể ẩn chứa nhiều điều mà chúng ta không ngờ tới,” Minh trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn vào những tán cây dày đặc phía trước.
Đột nhiên, một cơn gió mạnh lạ thường nổi lên, thổi xoáy xung quanh Minh. Cây cối rung chuyển dữ dội, và một cơn lốc xoáy nhỏ bắt đầu hình thành ngay trước mặt anh.
“Mọi người, giữ khoảng cách! Có gì đó không ổn!” Minh hét lên, cố gắng bám chặt vào một thân cây gần đó. Nhưng trước khi anh kịp làm gì thêm, cơn lốc xoáy cuốn anh lên không trung. Mọi thứ xung quanh Minh trở nên mờ ảo, và anh cảm thấy mình như bị hút vào một đường hầm vô tận.
Khi Minh tỉnh dậy, anh thấy mình nằm giữa một khu rừng rậm rạp. Nhưng đây không phải là khu rừng mà anh vừa thám hiểm. Không còn tiếng ồn ào của thiết bị công nghệ, không còn bóng dáng của những người đồng đội. Thay vào đó, mọi thứ xung quanh anh đều nguyên thủy, hoang sơ đến lạ thường.
Minh cố gắng đứng dậy, đầu óc quay cuồng vì cú sốc vừa trải qua. “Mình đang ở đâu? Chuyện gì vừa xảy ra?” Anh tự hỏi, nhưng không có câu trả lời nào xuất hiện. Chỉ có tiếng chim chóc kêu vang và tiếng lá cây xào xạc trong gió.
Một âm thanh nhẹ nhàng, như tiếng thì thầm của những bước chân nhẹ nhàng, làm Minh giật mình. Anh quay lại và thấy một nhóm người xuất hiện từ trong bụi rậm. Họ trông rất kỳ lạ, với trang phục làm từ da thú và những chiếc giáo bằng đá thô sơ trong tay. Họ nhìn Minh chằm chằm, ánh mắt đầy sự cảnh giác và nghi ngờ.
Minh biết mình phải cẩn thận. Anh giơ hai tay lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài, cố gắng tỏ rõ rằng mình không có ác ý.
“Tôi không phải kẻ thù,” Minh nói, mặc dù anh không chắc liệu họ có hiểu ngôn ngữ của mình hay không.
Một người đàn ông trong nhóm, có vẻ là thủ lĩnh, bước lên trước. Ông ta có dáng vẻ mạnh mẽ và ánh mắt cứng rắn. Ông ta ra hiệu cho những người khác dừng lại và bắt đầu tiến lại gần Minh, giáo trong tay vẫn sẵn sàng.
“Tôi là Minh,” Minh nói, cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi đến từ… một nơi rất xa. Tôi không có ý làm hại ai.”
Người đàn ông đứng yên, quan sát Minh từ đầu đến chân. Rồi, ông ta nói điều gì đó với những người khác trong nhóm. Họ bắt đầu thì thầm với nhau, nhưng Minh không hiểu gì cả. Dù vậy, anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.
Một người phụ nữ trẻ trong nhóm, có vẻ tò mò hơn là sợ hãi, tiến đến gần Minh hơn. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, như muốn tìm hiểu anh là ai.
“Tôi chỉ muốn giúp đỡ,” Minh nói, ánh mắt hướng về người phụ nữ. “Tôi sẽ không làm hại các bạn.”
Người phụ nữ nhìn Minh một lúc lâu, rồi quay lại nói gì đó với thủ lĩnh. Ông ta nghe xong, rồi gật đầu, ra hiệu cho những người khác hạ vũ khí. Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh biết rằng mình vẫn đang đứng trước một thử thách lớn.
Họ đưa Minh về làng, nơi một cộng đồng nhỏ đang sinh sống. Những căn lều được dựng lên từ cành cây và da thú, khói bốc lên từ những đống lửa cháy rực giữa làng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Minh khi anh bước vào. Một số người tỏ ra hoảng sợ, trong khi những người khác chỉ tò mò.
Minh cố gắng giao tiếp với họ bằng cách sử dụng các cử chỉ đơn giản và ngôn ngữ cơ thể. Dần dần, anh bắt đầu hiểu được một số từ cơ bản của họ, và họ cũng bắt đầu hiểu Minh không phải là mối đe dọa.
Một buổi tối, Minh ngồi bên đống lửa, cùng với thủ lĩnh và người phụ nữ trẻ mà anh đã gặp trước đó. Họ chia sẻ cho anh một ít thịt nướng và nước uống từ một bình da thú. Trong ánh sáng lờ mờ của lửa, Minh bắt đầu kể lại câu chuyện của mình, về cuộc thám hiểm, về cách anh bị cuốn vào cơn lốc thời gian.
“Ta không biết ngươi đến từ đâu,” thủ lĩnh nói qua người phụ nữ, người đã bắt đầu học cách phiên dịch cho Minh. “Nhưng nếu ngươi không có ác ý, thì hãy ở lại. Nhưng nhớ, nếu ngươi gây ra bất kỳ điều gì bất lợi cho bộ lạc, ta sẽ không tha thứ.”
“Tôi hiểu,” Minh đáp. “Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ, nếu các bạn cho phép.”
Thủ lĩnh gật đầu, ánh mắt dịu đi một chút. Minh biết rằng đây chỉ mới là khởi đầu của một cuộc hành trình đầy gian nan. Anh không biết làm thế nào để quay về thời hiện đại, nhưng trước mắt, anh sẽ phải học cách sống trong thời kỳ đồ đá này và tìm cách xây dựng niềm tin với những con người nơi đây.
Màn đêm buông xuống, nhưng trong lòng Minh, ánh sáng của hy vọng vẫn le lói. Anh quyết tâm sẽ không chỉ tồn tại, mà còn giúp bộ lạc này cải thiện cuộc sống, bắt đầu từ những điều cơ bản nhất mà anh đã học được trong suốt cuộc đời nghiên cứu của mình.