Kẻ Chinh Phục Thiên Nhiên - Chương 3
Chương 3: Giới thiệu ý tưởng thuần hóa động vật
Những ngày sau đó, Minh bắt đầu triển khai kế hoạch thuần hóa động vật của mình. Ban đầu, anh chọn những loài động vật dễ thuần hóa và có giá trị lâu dài cho bộ lạc. Sau khi quan sát kỹ lưỡng, Minh quyết định tập trung vào hai loài: dê rừng và lợn rừng. Chúng là những loài dễ tiếp cận và có tiềm năng cung cấp thực phẩm, sữa, và da thuộc cho bộ lạc.
Minh tập hợp những người đàn ông trong bộ lạc và thủ lĩnh tại một khoảng đất trống gần khu rừng, nơi anh đã dựng một bãi nhỏ để thu hút những con dê rừng bằng thức ăn. Thủ lĩnh đứng đầu nhóm, vẫn giữ sự cảnh giác quen thuộc.
“Ngươi muốn chúng ta thuần hóa những con vật này bằng cách nào?” Thủ lĩnh hỏi, ánh mắt nghi ngờ.
“Đầu tiên, chúng ta cần bắt được chúng mà không làm chúng hoảng sợ,” Minh giải thích, tay chỉ vào một cái lưới lớn mà anh đã tự tay đan từ những sợi dây leo trong rừng. “Sau đó, chúng ta sẽ giữ chúng ở đây và dần dần làm quen với chúng. Cung cấp thức ăn và nước uống đều đặn sẽ giúp chúng quen với sự hiện diện của chúng ta.”
Một người đàn ông trong nhóm, có tên là Nam, tỏ ra hoài nghi. “Chúng ta đã sống dựa vào săn bắt từ khi còn nhỏ. Nếu một con vật đến gần, ta sẽ giết nó để lấy thịt. Làm sao ngươi nghĩ rằng có thể bắt chúng mà không làm hại chúng?”
Minh mỉm cười nhẹ nhàng. “Đúng, đó là bản năng sinh tồn của chúng ta. Nhưng hãy tưởng tượng nếu ta có thể giữ chúng sống sót, chúng ta sẽ có nguồn thịt liên tục mà không cần phải đi săn mỗi ngày, và không cần đối mặt với nguy hiểm. Chúng ta sẽ tiết kiệm được sức lực và thời gian.”
Linh, người đã cùng Minh hỗ trợ việc chuẩn bị, cũng lên tiếng. “Nếu chúng ta thử và thành công, cuộc sống của bộ lạc sẽ tốt hơn. Hãy thử một lần xem, nếu không thành công, chúng ta vẫn có thể quay lại cách sống cũ.”
Thủ lĩnh nhìn quanh những người trong bộ lạc, sau đó quay sang Minh. “Được, ta sẽ thử theo cách của ngươi. Nhưng nếu thất bại, ta sẽ không lãng phí thêm thời gian nữa.”
Minh gật đầu, cảm thấy áp lực nhưng cũng quyết tâm. Anh bắt đầu hướng dẫn mọi người cách giăng lưới và cách tiếp cận những con dê mà không làm chúng sợ hãi. Họ làm việc cùng nhau, tạo ra một cái bẫy lớn bằng lưới và bố trí thức ăn trong đó để dụ những con dê đến.
Sau nhiều giờ chờ đợi, một nhóm dê rừng nhỏ xuất hiện gần bẫy. Mọi người nín thở, theo dõi từng động tác của Minh khi anh cẩn thận kéo lưới, từ từ bao quanh những con vật. Đến lúc cần thiết, Minh ra hiệu cho mọi người kéo nhanh lưới lại, giam những con dê trong bẫy.
Những con dê hoảng loạn, cố gắng thoát ra nhưng không thể. Minh nhanh chóng tiến đến gần chúng, giữ một khoảng cách an toàn, và bắt đầu nói chuyện nhẹ nhàng với chúng, sử dụng giọng điệu trấn an để chúng bình tĩnh lại. Động tác này khiến những người đàn ông trong bộ lạc ngạc nhiên. Họ đã quen với việc giết chóc nhanh chóng, nhưng Minh lại làm ngược lại.
“Tôi sẽ cần vài người giúp tôi giữ chúng bình tĩnh,” Minh nói, quay lại nhìn Linh và Nam.
Linh bước tới, ánh mắt kiên quyết, trong khi Nam vẫn còn do dự nhưng rồi cũng quyết định thử. Họ cùng Minh giữ yên lặng, từ từ làm quen với những con dê, đảm bảo rằng chúng không cảm thấy bị đe dọa.
“Chúng sẽ không tấn công chúng ta nếu chúng ta không làm hại chúng,” Minh giải thích khi ông nhẹ nhàng đưa tay lại gần một con dê. “Chúng ta phải làm chúng cảm thấy an toàn.”
Sau một lúc, một số con dê bắt đầu bình tĩnh lại, thậm chí cho phép Minh và Linh chạm vào chúng mà không cố gắng chạy trốn. Mọi người trong bộ lạc nhìn cảnh tượng này với sự ngạc nhiên và thích thú. Đây là lần đầu tiên họ chứng kiến một phương pháp tương tác với động vật mà không liên quan đến bạo lực.
Khi mọi việc hoàn tất, Minh quay lại nhìn thủ lĩnh, ánh mắt đầy hy vọng. “Đây chỉ là bước đầu tiên. Chúng ta sẽ tiếp tục chăm sóc và làm quen với chúng, cho đến khi chúng hoàn toàn tin tưởng chúng ta.”
Thủ lĩnh không nói gì, chỉ gật đầu. Tuy nhiên, trong ánh mắt của ông, Minh thấy được một sự chấp nhận nào đó. Có lẽ, ông cũng bắt đầu nhận ra tiềm năng của phương pháp mới này.
Ngày hôm đó, Minh và những người trong bộ lạc đã thành công trong việc thuần hóa những con vật đầu tiên. Dù chỉ mới là một khởi đầu nhỏ, nhưng nó đã mang lại một tia hy vọng mới cho mọi người.
Sau khi mọi người rời đi, chỉ còn lại Minh và Linh ở lại bãi đất trống. Linh ngồi xuống bên cạnh Minh, ánh mắt trầm tư.
“Anh Minh, cảm ơn anh vì đã mang đến một ý tưởng mới cho bộ lạc,” cô nói, giọng nhẹ nhàng.
Minh mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều lo lắng. “Đây chỉ là bước đầu, Linh à. Còn rất nhiều việc phải làm. Nhưng tôi tin rằng, nếu chúng ta kiên trì, mọi người sẽ dần dần chấp nhận và thực hiện.”
“Em tin anh,” Linh nói, ánh mắt sáng lên. “Cảm ơn anh đã không bỏ cuộc. Bộ lạc cần những người như anh để hướng dẫn chúng em đến một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Minh nhìn Linh, cảm thấy một sự kết nối đặc biệt giữa họ. Anh không chỉ tìm thấy một người đồng hành trong công việc, mà còn có lẽ là một người bạn thực sự trong cuộc hành trình dài đầy thử thách này.
Màn đêm lại buông xuống, và trong lòng Minh, niềm hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn cho bộ lạc càng thêm vững chắc. Anh biết rằng con đường phía trước vẫn còn dài, nhưng với sự quyết tâm và hỗ trợ từ những người như Linh, Minh tin rằng anh có thể làm nên điều kỳ diệu.