Kẻ Chinh Phục Thiên Nhiên - Chương 5
Chương 5: Kỹ thuật canh tác thô sơ
Sau khi đàn dê đã ổn định và người dân bộ lạc dần dần chấp nhận phương pháp thuần hóa động vật của Minh, anh bắt đầu chuyển sang bước tiếp theo trong kế hoạch của mình: trồng trọt. Đây là một ý tưởng hoàn toàn mới mẻ đối với bộ lạc, bởi họ chỉ quen với việc hái lượm những gì thiên nhiên ban tặng mà chưa bao giờ nghĩ đến việc tự trồng cây để thu hoạch.
Một buổi sáng sớm, Minh tập hợp những người dân trong bộ lạc tại một bãi đất trống gần khu vực chăn thả. Đất ở đây màu mỡ, được bao quanh bởi những cây cổ thụ lớn. Minh đã chọn nơi này vì nó có tiềm năng trở thành một khu vườn nhỏ, nơi bộ lạc có thể trồng cây ăn quả và các loại cây lương thực khác.
“Mọi người, hôm nay tôi muốn giới thiệu với các bạn một cách khác để chúng ta có thể tạo ra nguồn thực phẩm ổn định hơn,” Minh nói, ánh mắt sáng lên với niềm hy vọng. “Chúng ta sẽ không chỉ dựa vào săn bắt và hái lượm nữa, mà còn có thể trồng cây, chăm sóc chúng và thu hoạch trái cây, củ quả.”
Linh đứng bên cạnh Minh, luôn sẵn sàng hỗ trợ. Cô đã thuyết phục được một số người trong bộ lạc tham gia vào việc này, nhưng vẫn còn không ít người tỏ ra nghi ngờ.
Nam, người đã dần quen với việc thuần hóa động vật, bước lên phía trước. “Minh, việc trồng cây có thực sự cần thiết không? Chúng ta đã quen với việc đi hái lượm từ rừng, sao phải mất công trồng trọt?”
Minh mỉm cười kiên nhẫn. “Đúng, việc hái lượm là cách mà các bạn đã sống suốt bao năm qua. Nhưng nếu chúng ta trồng cây ngay gần làng, chúng ta sẽ không phải đi xa để tìm kiếm thức ăn nữa. Hơn nữa, khi cây cối phát triển, chúng ta có thể thu hoạch đều đặn mà không lo ngại về việc cây trong rừng bị hết trái hay mùa màng thất bát.”
Linh tiếp lời Minh, dùng giọng nói nhẹ nhàng và thuyết phục. “Điều này cũng giúp chúng ta tiết kiệm thời gian và sức lực. Hơn nữa, với những mùa đông khắc nghiệt sắp tới, việc trồng cây sẽ đảm bảo chúng ta luôn có đủ lương thực.”
Những lời nói của Minh và Linh đã khiến một số người trong bộ lạc bắt đầu suy nghĩ. Thủ lĩnh, người luôn theo dõi mọi hoạt động, bước tới và nói: “Nếu Minh tin rằng việc này có lợi, ta sẽ ủng hộ. Nhưng Minh, ngươi phải chỉ cho chúng ta cách thực hiện. Đây là điều hoàn toàn mới với chúng ta.”
Minh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm khi có được sự ủng hộ từ thủ lĩnh. “Tôi sẽ hướng dẫn mọi người từ bước đầu tiên. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc chọn những hạt giống tốt, chuẩn bị đất, và sau đó là cách chăm sóc cây trồng.”
Anh lấy ra một số hạt giống mà anh đã thu thập được từ những cây hoang dã trong khu rừng. “Đây là những hạt giống của cây sung, cây mít, và một vài loại cây ăn quả khác. Chúng ta sẽ trồng chúng ở đây, trên mảnh đất này.”
Minh bắt đầu chỉ dẫn mọi người cách làm đất. Họ sử dụng những công cụ thô sơ làm từ đá và gỗ để xới đất, làm tơi đất và loại bỏ cỏ dại. Minh giải thích rằng đất phải tơi xốp để rễ cây dễ dàng phát triển và hút chất dinh dưỡng.
“Chúng ta cũng cần tưới nước đều đặn,” Minh nói khi anh cùng Linh hướng dẫn mọi người cách dẫn nước từ một con suối gần đó vào khu vực trồng trọt. “Nước rất quan trọng để cây phát triển, nhưng cũng không nên tưới quá nhiều để tránh ngập úng.”
Một số người trong bộ lạc, bao gồm cả Nam, bắt đầu tham gia một cách tích cực hơn khi họ thấy quá trình không quá khó khăn như họ tưởng. Dần dần, họ bắt đầu hứng thú với công việc trồng trọt, đặc biệt là khi Minh giải thích rằng chỉ sau vài tháng, họ có thể bắt đầu thu hoạch trái cây.
Linh, với bản tính chăm chỉ và kiên nhẫn, đã trở thành người phụ tá đắc lực cho Minh. Cô học cách chăm sóc từng loại cây khác nhau và không ngại hướng dẫn lại cho những người khác khi Minh không có mặt.
Một ngày nọ, khi Minh và Linh đang kiểm tra các cây non mới trồng, Linh dừng lại, nhìn Minh với ánh mắt suy tư. “Anh Minh, anh nghĩ mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ chứ? Liệu những cây này có thực sự mang lại lương thực như chúng ta mong đợi không?”
Minh dừng lại một chút, suy nghĩ về câu hỏi của Linh. “Linh, trồng trọt luôn có rủi ro, đặc biệt là khi đây là lần đầu tiên chúng ta thử làm việc này. Nhưng tôi tin rằng nếu chúng ta chăm chỉ và kiên nhẫn, chúng ta sẽ thu được kết quả tốt. Thiên nhiên luôn ưu đãi những ai biết cách sống hài hòa với nó.”
Linh mỉm cười nhẹ nhàng. “Em tin anh, Minh. Và em nghĩ mọi người trong bộ lạc cũng dần tin tưởng vào anh.”
Cùng với sự hỗ trợ của Linh và những người khác trong bộ lạc, Minh tiếp tục công việc của mình. Những mầm cây nhỏ dần mọc lên, đón nhận ánh nắng mặt trời và những giọt mưa, bắt đầu hành trình của chúng để trở thành những cây lớn, mang lại trái ngọt cho bộ lạc.
Ngày qua ngày, sự kiên nhẫn và quyết tâm của Minh dần dần truyền cảm hứng cho mọi người. Những người trước đây hoài nghi, giờ đây cũng bắt đầu tham gia tích cực vào công việc trồng trọt. Họ thấy rằng, dù chưa thể nhìn thấy kết quả ngay lập tức, nhưng sự chăm sóc và nỗ lực của họ đang dần dần đem lại những thay đổi tích cực.
Buổi tối hôm đó, Minh, Linh và một số người trong bộ lạc ngồi bên đống lửa, nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời. Họ nói về những kế hoạch tiếp theo, về việc mở rộng khu vực trồng trọt và những gì họ sẽ làm khi mùa thu hoạch đến.
Minh nhìn quanh, thấy ánh mắt lấp lánh của những người ngồi bên anh. Họ đã bắt đầu tin tưởng vào một cuộc sống mới, một cuộc sống mà họ có thể kiểm soát được nguồn thực phẩm của mình, không còn phải lo sợ trước mỗi mùa đông khắc nghiệt.
“Chúng ta đang đi đúng hướng,” Minh nói, ánh mắt đầy quyết tâm. “Và tôi tin rằng tương lai của bộ lạc sẽ tươi sáng hơn nếu chúng ta tiếp tục cùng nhau nỗ lực.”
Mọi người gật đầu, và trong khoảnh khắc ấy, Minh cảm thấy một niềm vui sâu sắc. Anh biết rằng cuộc hành trình này mới chỉ bắt đầu, nhưng với sự đoàn kết và quyết tâm của bộ lạc, họ sẽ vượt qua mọi khó khăn để xây dựng một cuộc sống mới, ổn định và thịnh vượng hơn.