Kẻ Chinh Phục Thiên Nhiên - Chương 6
Chương 6: Những mùa vụ đầu tiên
Thời gian trôi qua, những mầm cây nhỏ mà Minh và người dân bộ lạc đã trồng bắt đầu phát triển. Những cây sung, cây mít, và các loại cây ăn quả khác dần dần lớn lên, tỏa ra những chiếc lá xanh tươi và bắt đầu ra hoa. Mỗi ngày, Minh và Linh cùng những người khác đều dành thời gian chăm sóc cho khu vườn nhỏ này, tưới nước, làm cỏ và bảo vệ cây trồng khỏi các loài thú hoang.
Một buổi sáng, khi Minh đang kiểm tra khu vườn, anh nhận thấy những bông hoa đầu tiên trên cây mít đã nở. Cảm giác vui sướng trào dâng, anh gọi Linh và những người khác đến xem. “Mọi người, nhìn kìa! Cây mít đã bắt đầu ra hoa rồi!”
Linh chạy đến, ánh mắt cô sáng lên khi nhìn thấy những bông hoa vàng rực rỡ treo trên cành cây. “Anh Minh, cuối cùng thì công sức của chúng ta đã được đền đáp. Đây là dấu hiệu tốt!”
Nam và một số người khác cũng nhanh chóng có mặt. Họ nhìn thấy những bông hoa trên cây với sự ngạc nhiên và phấn khởi. “Có lẽ chúng ta sẽ thực sự có một mùa thu hoạch tốt,” Nam nói, giọng đầy hy vọng. “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng những hạt giống nhỏ bé đó có thể phát triển thành cây lớn như thế này.”
Minh mỉm cười, cảm thấy niềm vui của mọi người cũng chính là niềm vui của anh. “Đây chỉ là khởi đầu. Khi cây cối bắt đầu ra trái, chúng ta sẽ có thêm nguồn thực phẩm dồi dào. Điều này sẽ thay đổi cách chúng ta sống, giúp chúng ta ổn định hơn.”
Những ngày sau đó, khu vườn trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ lạc. Mọi người bắt đầu đến thăm khu vườn hàng ngày, cùng nhau chăm sóc cây cối và bàn luận về những thay đổi mà họ đã thấy. Việc trồng trọt, từ chỗ chỉ là một ý tưởng mơ hồ, nay đã trở thành hiện thực.
Một buổi chiều, Minh cùng Linh đang tưới nước cho cây khi Linh dừng lại, nhìn xung quanh khu vườn. “Anh Minh, em chưa bao giờ nghĩ rằng bộ lạc của chúng ta có thể thay đổi nhanh chóng như vậy. Mọi người đã bắt đầu hiểu được giá trị của việc trồng trọt, và em thấy niềm tin trong ánh mắt của họ.”
Minh đặt tay lên vai Linh, mỉm cười đáp lại. “Linh, đây là công lao của tất cả mọi người. Chính sự đoàn kết và nỗ lực của bộ lạc đã giúp chúng ta đạt được điều này. Nhưng chúng ta vẫn cần phải cẩn thận. Mùa thu hoạch sắp đến, và đây là giai đoạn quan trọng nhất.”
Khi những trái cây đầu tiên bắt đầu chín, Minh quyết định tổ chức một buổi lễ nhỏ để đánh dấu sự kiện quan trọng này. Mọi người trong bộ lạc đều tập trung quanh khu vườn, háo hức chờ đợi. Thủ lĩnh bước lên phía trước, nở một nụ cười hiếm hoi khi ông nhìn thấy những thành quả của công việc khó khăn.
“Minh, ngươi đã mang đến cho chúng ta một cuộc sống mới,” thủ lĩnh nói, giọng trầm và trang nghiêm. “Nhờ có ngươi, bộ lạc của ta không còn phải lo sợ về cái đói. Ngươi đã chỉ cho chúng ta cách làm chủ thiên nhiên, thay vì chỉ phụ thuộc vào nó.”
Minh cúi đầu trước sự công nhận của thủ lĩnh và những người dân bộ lạc. “Tôi chỉ là người hướng dẫn. Chính các bạn mới là những người đã biến điều này thành hiện thực. Từ giờ, bộ lạc của chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn và có thể đối mặt với mọi thách thức.”
Mọi người cùng nhau hái những trái cây đầu tiên, và niềm vui lan tỏa khắp bộ lạc. Những trái mít, trái sung đầu tiên được chia sẻ giữa mọi người như một dấu hiệu của thành công. Họ nếm những trái cây này với sự ngạc nhiên và hài lòng, nhận ra rằng mình đã tạo ra một nguồn thực phẩm mới, đầy dinh dưỡng và bền vững.
Buổi tối hôm đó, sau khi buổi lễ kết thúc, Minh ngồi bên đống lửa với Linh và thủ lĩnh. Họ cùng nhau nói về những kế hoạch tiếp theo, về việc mở rộng khu vực trồng trọt và thử nghiệm thêm nhiều loại cây mới.
“Minh,” thủ lĩnh nói, giọng trầm ấm. “Ngươi đã chứng minh cho ta thấy rằng thay đổi không phải lúc nào cũng đáng sợ. Ngươi đã giúp ta và bộ lạc này thấy được một tương lai mới. Ta biết rằng ngươi sẽ tiếp tục dẫn dắt chúng ta đi xa hơn nữa.”
Minh gật đầu, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và đầy quyết tâm. “Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp bộ lạc này phát triển. Chúng ta đã bắt đầu một cuộc hành trình mới, và tôi tin rằng chúng ta sẽ còn tiến xa hơn nữa.”
Linh mỉm cười, ánh mắt cô lấp lánh trong ánh lửa. “Anh Minh, em rất vui vì được đồng hành cùng anh. Chúng ta đã vượt qua rất nhiều khó khăn, và em tin rằng chúng ta có thể làm được nhiều điều lớn lao hơn nữa.”
Màn đêm dần buông xuống, nhưng ngọn lửa hy vọng trong lòng Minh và mọi người vẫn cháy sáng. Họ biết rằng đây mới chỉ là bước đầu tiên, và con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách. Nhưng với niềm tin và sự đoàn kết, họ sẽ tiếp tục vượt qua mọi khó khăn, xây dựng một cuộc sống ổn định và bền vững cho bộ lạc. Những mùa vụ đầu tiên đã thành công, và tương lai đang rộng mở trước mắt họ.