Kế Hoạch Của Hoàng Tử - Chương 1
Chương 1: Hành trình xuyên không
Trong một đêm mưa lạnh lẽo, thám tử Nguyễn Minh đang tiến hành điều tra một vụ án bí ẩn tại một ngôi nhà cổ giữa lòng thành phố. Vụ án này liên quan đến cái chết không rõ nguyên nhân của một người đàn ông giàu có. Mọi manh mối dẫn đến một món đồ cổ đầy huyền bí mà ông ta mới mua về từ một cuộc đấu giá.
Nguyễn Minh bước vào căn phòng chứa đồ cổ, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin chiếu lên bức tượng đá kỳ lạ được đặt trang trọng trên bàn. Bức tượng nhỏ, chạm khắc tinh xảo với hình ảnh của một vị thần cổ xưa. Anh tiến lại gần, mắt không rời khỏi bức tượng, cảm nhận sự u tối và bí ẩn bao trùm lấy không gian.
“Đây là thứ gì vậy?” Minh tự hỏi, nhẹ nhàng chạm vào bức tượng bằng đôi tay mang găng tay trắng. Ngay khi anh vừa chạm vào bức tượng, một cơn gió lạnh đột ngột thổi qua căn phòng, cuốn theo tiếng rít như tiếng thét vọng lại từ hàng thế kỷ trước.
“Bức tượng này… có điều gì đó không ổn,” Minh lẩm bẩm, cảm giác một lực hút kỳ lạ từ trong tượng kéo lấy anh. Trước khi anh kịp rút tay lại, một luồng sáng chói lóa bùng nổ từ tượng, nuốt chửng toàn bộ căn phòng.
“Không thể nào!” Minh hét lên, nhưng mọi thứ xung quanh anh đã biến mất trong chớp mắt.
Minh tỉnh dậy trong trạng thái mơ hồ, cảm giác như vừa trải qua một cơn ác mộng. Anh cố mở mắt, nhưng ánh sáng mặt trời chói chang khiến anh phải nhắm mắt lại. Sau vài giây điều chỉnh, anh từ từ mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt khiến anh choáng váng.
Anh đang nằm trên một cánh đồng cỏ xanh mướt, xung quanh là những ngọn núi xanh tươi, bầu trời xanh trong vắt không một gợn mây. Minh ngồi dậy, đầu óc quay cuồng với hàng loạt câu hỏi.
“Đây là đâu? Sao mình lại ở đây?” Anh tự hỏi, nhìn xung quanh một cách hoang mang.
Nhìn xuống bộ quần áo, Minh nhận ra mình vẫn mặc bộ vest hiện đại, nhưng cảnh vật xung quanh lại khác lạ đến mức không thể tưởng tượng nổi. Không có tòa nhà cao tầng, không có xe cộ, không có dấu hiệu nào của một thành phố hiện đại.
Đang lúc bối rối, Minh nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa. Một đoàn người mặc trang phục cổ xưa đang tiến lại gần. Trên lưng ngựa là một người đàn ông trạc tuổi trung niên, mặc áo bào xanh, đầu đội mũ quan, khuôn mặt nghiêm nghị. Minh không tin vào mắt mình khi nhìn thấy họ. “Đây là… thời phong kiến sao?”
Người đàn ông cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn, ánh mắt sắc lạnh dừng lại trên người Minh, rõ ràng nhận ra sự khác biệt của anh.
“Ngươi là ai? Tại sao lại ăn mặc kỳ lạ như vậy?” Người đàn ông hỏi, giọng nói đầy quyền uy.
Minh cố gắng giữ bình tĩnh, anh biết rõ mình cần phải thận trọng trong hoàn cảnh này. “Tôi… tôi là Nguyễn Minh. Tôi không biết tại sao mình lại ở đây. Xin hỏi đây là đâu?”
Người đàn ông nhìn Minh từ đầu đến chân, ánh mắt không rời khỏi bộ quần áo kỳ lạ của anh. “Ngươi có vẻ không phải là người của vùng này. Đây là lãnh thổ của triều đại nhà Hán, đất nước Trung Hoa vĩ đại. Ngươi thật sự không biết mình đang ở đâu sao?”
Minh sững sờ, không thể tin được những gì mình vừa nghe. “Nhà Hán… làm sao có thể… Tôi đã quay về thời phong kiến sao?” Anh tự lẩm bẩm, nhưng người đàn ông vẫn nhìn anh chằm chằm, dường như đang cố đoán xem Minh thực sự là ai.
“Ngươi trông không giống người thường. Có lẽ ta nên đưa ngươi về kinh thành để làm rõ mọi chuyện,” người đàn ông nói, ra lệnh cho đoàn tùy tùng đưa Minh lên ngựa.
Không còn lựa chọn nào khác, Minh ngoan ngoãn theo họ. Đoàn người tiếp tục hành trình về phía kinh thành. Trên đường đi, Minh cố gắng giữ bình tĩnh và bắt đầu suy nghĩ về việc làm thế nào để tồn tại trong thời đại xa lạ này. Nhưng một điều chắc chắn, anh không thể để lộ quá nhiều về mình nếu không muốn gặp rắc rối lớn.
Khi đoàn người tiến gần hơn đến kinh thành, Minh cảm nhận được sự hùng vĩ của đế quốc nhà Hán. Những bức tường thành cao lớn, dòng người nhộn nhịp buôn bán, và tiếng ồn ào của một thành phố cổ xưa vang vọng trong không khí. Minh biết rằng cuộc hành trình của anh chỉ mới bắt đầu, và những thử thách khó khăn nhất đang chờ đợi phía trước.