Kế Hoạch Của Hoàng Tử - Chương 4
Chương 4: Lời cảnh báo của hoàng hậu
Sau khi rời khỏi cuộc họp, Minh được dẫn đến một dãy phòng riêng biệt trong cung điện, nơi các quan chức thân cận của Quan Đại Nhân đang chờ. Họ là những người đã làm việc dưới trướng của Quan Đại Nhân, những người nắm giữ các thông tin quan trọng có thể giúp Minh tìm ra manh mối trong vụ án này.
Minh bắt đầu bằng việc thẩm vấn từng người một, cố gắng thu thập thông tin về các hoạt động của Quan Đại Nhân trong những ngày cuối cùng trước khi ông qua đời. Những người này đều tỏ ra lo lắng, có người thì lộ rõ vẻ sợ hãi, có người lại tỏ ra kín đáo, không muốn tiết lộ quá nhiều.
Một trong số những người được thẩm vấn, Lý Thái, là trợ lý thân cận nhất của Quan Đại Nhân. Anh ta trạc tuổi ba mươi, dáng người gầy gò, gương mặt căng thẳng. Minh có thể nhận ra sự lo lắng trong ánh mắt của anh ta, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có điều gì đó bất thường.
“Anh có biết Quan Đại Nhân có thù oán với ai không? Có ai đó trong triều đình hay bên ngoài từng đe dọa ông ấy không?” Minh hỏi, mắt không rời khỏi Lý Thái.
Lý Thái cúi đầu, giọng nói run run: “Tôi không biết, thưa ngài. Quan Đại Nhân là người rất kín tiếng. Ông ấy không bao giờ tiết lộ nhiều về công việc của mình, ngay cả với tôi. Nhưng trong những ngày cuối cùng, ông ấy thường tỏ ra lo lắng, không giống với bình thường.”
Minh ghi chú lại những gì Lý Thái nói, cảm nhận được sự sợ hãi trong lời nói của anh ta. “Vậy còn về số tiền thuế bị thiếu hụt? Có vẻ như ông ấy đã cố gắng che giấu điều gì đó. Anh có biết gì về chuyện này không?”
Lý Thái lắc đầu, ánh mắt lảng tránh. “Tôi không biết. Tôi chỉ làm theo những gì ông ấy ra lệnh. Nhưng… tôi có nghe nói về một cuộc họp bí mật giữa Quan Đại Nhân và một số quan chức khác, chỉ vài ngày trước khi ông ấy qua đời. Họ đã gặp nhau vào ban đêm, trong một căn phòng khóa kín ở phía sau cung điện.”
Minh ngồi thẳng dậy, cảm thấy đây có thể là manh mối quan trọng. “Anh có biết những ai đã tham gia cuộc họp đó không? Và họ đã bàn bạc về điều gì?”
Lý Thái nhìn xung quanh, như thể sợ ai đó nghe thấy. Anh ta thì thầm: “Tôi chỉ biết rằng những người tham gia đều là những người có quyền lực trong triều đình. Nhưng tôi không biết cụ thể họ đã nói gì. Tôi chỉ biết rằng sau cuộc họp đó, Quan Đại Nhân đã thay đổi. Ông ấy trở nên kín đáo hơn, và dường như ông ấy đang lo sợ điều gì đó.”
Minh cảm ơn Lý Thái và kết thúc cuộc thẩm vấn. Anh biết rằng mình cần phải tìm hiểu thêm về cuộc họp bí mật đó và những người tham gia.
Tối hôm đó, khi Minh đang suy nghĩ về những manh mối mới thu thập được, một người hầu bước vào phòng anh, vẻ mặt đầy căng thẳng. “Ngài Minh, có một người muốn gặp ngài. Người đó nói rằng rất quan trọng.”
Minh ngạc nhiên, nhưng anh đồng ý gặp. Người hầu dẫn Minh đi qua một loạt hành lang và qua một cánh cửa dẫn đến một khu vườn yên tĩnh phía sau cung điện. Ở đó, dưới ánh trăng mờ, Minh nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang phục cung đình, khuôn mặt che bởi một chiếc khăn lụa mỏng.
“Ngài là Minh, đúng không?” Người phụ nữ cất giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyền uy.
Minh cúi đầu chào, nhận ra ngay người đứng trước mặt mình là hoàng hậu, vợ của hoàng đế. “Vâng, thưa hoàng hậu. Người muốn gặp tôi?”
Hoàng hậu ra hiệu cho người hầu lui ra xa, sau đó quay lại nhìn Minh. “Ta biết ngươi đang điều tra cái chết của Quan Đại Nhân theo lệnh của hoàng tử Lưu Kiện. Nhưng ta muốn ngươi biết rằng không phải tất cả những gì ngươi được nghe đều là sự thật.”
Minh nhìn hoàng hậu, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. “Thưa hoàng hậu, người nói vậy là sao? Có điều gì mà tôi chưa biết?”
Hoàng hậu bước tới gần Minh, giọng nói trở nên nghiêm trọng. “Quan Đại Nhân đã phát hiện ra một âm mưu lớn trong triều đình, nhưng ông ấy không kịp tiết lộ mọi thứ trước khi bị sát hại. Ta tin rằng kẻ đứng sau vụ này không chỉ muốn loại bỏ ông ta mà còn có kế hoạch lớn hơn – một kế hoạch nhằm chiếm đoạt ngôi vị hoàng đế.”
Minh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. “Người nghĩ rằng ai đang đứng sau âm mưu này?”
Hoàng hậu nhìn sâu vào mắt Minh, rồi thì thầm: “Lưu Kiện, hoàng tử của triều đình này, có tham vọng lớn. Ta nghi ngờ rằng ngài ấy đã lợi dụng ngươi để thực hiện kế hoạch của mình. Hãy cẩn trọng, đừng để bị cuốn vào âm mưu này mà không hay biết.”
Minh lùi lại một bước, cảm thấy như vừa bị một cú đánh vào tâm trí. “Người có bằng chứng gì cho điều này không, thưa hoàng hậu?”
Hoàng hậu lắc đầu. “Ta không có bằng chứng, chỉ có linh cảm và những gì ta nghe được. Nhưng ta biết rằng nếu ngươi tiếp tục điều tra, sự thật sẽ dần được hé lộ. Ngươi là người thông minh, ta tin ngươi có thể nhìn thấy điều đó.”
Minh im lặng, cố gắng tiêu hóa những thông tin mới nhận được. Anh nhận ra rằng vụ án này phức tạp hơn rất nhiều so với những gì anh từng tưởng tượng. Không chỉ là một vụ giết người, mà có thể là một cuộc chiến quyền lực đầy mưu mô và âm mưu.
Hoàng hậu đặt tay lên vai Minh, giọng nói trở nên dịu dàng hơn. “Ta chỉ có thể nói với ngươi bấy nhiêu. Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi hành động. Nếu ngươi tìm ra sự thật, ta sẽ ủng hộ ngươi.”
Minh cúi đầu chào hoàng hậu khi bà quay lưng rời đi. Trong lòng anh, một cơn sóng nghi ngờ và lo lắng tràn đến. Anh biết rằng từ lúc này, mỗi bước đi của anh sẽ phải cực kỳ cẩn trọng, vì anh đang bước vào một ván cờ nguy hiểm, nơi mọi sai lầm đều có thể dẫn đến hậu quả chết người.