Kế Hoạch Của Kẻ Phản Bội - Chương 10
Chương 10: Trở về hiện tại
Sau khi Triệu Lương bị bắt giữ, thành Hàm Dương dường như đã trở lại sự yên bình vốn có. Tuy nhiên, đối với Lưu Vân và những đồng đội của ông, công việc của họ vẫn chưa hoàn toàn kết thúc. Tại ngục tối, những kẻ phản bội còn lại bị thẩm vấn và xử lý theo pháp luật. Âm mưu lớn đã bị đập tan, nhưng những vết sẹo mà nó để lại trong triều đình vẫn còn đó.
Một buổi sáng sớm, Lưu Vân đứng trên ban công của phủ Lý Trung, nhìn ra cảnh sắc của Hàm Dương. Những tia nắng ấm áp chiếu qua những hàng cây và tòa nhà, mang lại cảm giác thanh bình mà ông chưa cảm nhận được từ khi bắt đầu hành trình này. Nhưng trong lòng ông, vẫn còn nhiều suy tư.
Hàn Thương bước đến bên Lưu Vân, nhìn theo ánh mắt của ông. **“Ngài đã làm tốt, Lưu Vân. Nhờ có ngài mà chúng ta đã bảo vệ được triều đình và ngăn chặn một thảm họa có thể xảy ra.”
Lưu Vân mỉm cười nhẹ, nhưng đôi mắt ông vẫn còn đầy suy tư. **“Đúng vậy, chúng ta đã đánh bại âm mưu này, nhưng tôi biết rằng những mối đe dọa như vậy sẽ không bao giờ hoàn toàn biến mất. Tôi chỉ hy vọng rằng những hành động của chúng ta đã giúp mang lại một tương lai tốt đẹp hơn cho đất nước này.”
Hàn Thương gật đầu đồng ý. **“Lịch sử luôn đầy rẫy những thăng trầm, nhưng điều quan trọng là chúng ta không ngừng đấu tranh để bảo vệ công lý và sự thật. Hoàng đế đã nhận ra những nguy hiểm tiềm ẩn và sẽ cẩn trọng hơn trong việc quản lý triều đình.”
Lý Trung cùng Vương Đại bước đến, tất cả đều cảm nhận được sự kết thúc của một chương quan trọng trong cuộc đời họ. “Chúng ta đã cùng nhau vượt qua nhiều thử thách,” Lý Trung nói, giọng đầy sự trân trọng. **“Ta sẽ không bao giờ quên sự dũng cảm và quyết tâm của ngài, Lưu Vân.”
Vương Đại tiếp lời: **“Ngài đã trở thành một phần không thể thiếu của triều đình nhà Tần. Nếu ngài muốn, ta tin rằng hoàng đế sẽ sẵn sàng ban cho ngài một vị trí quan trọng trong triều đình.”
Lưu Vân im lặng một lúc, rồi ông mỉm cười và lắc đầu. **“Tôi rất cảm ơn lòng tốt của các ngài, nhưng tôi thuộc về một nơi khác. Công việc của tôi ở đây đã hoàn thành, và giờ là lúc tôi phải trở về.”
Cả ba người bạn của ông nhìn nhau, nhận ra rằng Lưu Vân đang nói về một điều gì đó mà họ không thể hiểu hết. Tuy nhiên, họ tôn trọng quyết định của ông.
Trước khi rời đi, Lưu Vân đến gặp hoàng đế Tần Thủy Hoàng lần cuối. Trong phòng ngai vàng, hoàng đế đang ngồi trên chiếc ngai uy nghi, nhưng khuôn mặt ông ta hôm nay có phần nhẹ nhàng hơn thường lệ.
“Lưu Vân, ngươi đã làm rất tốt,” Tần Thủy Hoàng nói khi thấy ông bước vào. **“Nhờ ngươi mà triều đình đã tránh được một cuộc phản loạn lớn. Ngươi xứng đáng được thưởng công.”
Lưu Vân cúi đầu, giọng nói khiêm nhường: **“Thưa bệ hạ, tôi chỉ làm những gì cần phải làm. Sự bình an của triều đình và đất nước là phần thưởng lớn nhất đối với tôi.”
Tần Thủy Hoàng nhìn ông một lúc, rồi gật đầu. **“Nếu ngươi có bất kỳ yêu cầu nào, ta sẽ đáp ứng. Ngươi có thể ở lại và giữ một vị trí trong triều đình, hoặc bất kỳ điều gì ngươi mong muốn.”
Lưu Vân ngước lên, ánh mắt đầy sự quyết tâm. **“Thưa bệ hạ, tôi đã quyết định rời khỏi đây. Tôi thuộc về một nơi khác và có những trách nhiệm khác cần phải thực hiện. Tuy nhiên, tôi sẽ luôn nhớ về những gì đã trải qua ở đây và cầu chúc cho triều đình luôn vững mạnh.”
Tần Thủy Hoàng im lặng một lúc, dường như hiểu ra điều gì đó. **“Ngươi là một người đặc biệt, Lưu Vân. Ta tôn trọng quyết định của ngươi. Hãy đi và làm những điều mà ngươi cần làm. Ta sẽ luôn ghi nhớ sự cống hiến của ngươi.”
Sau khi rời khỏi cung điện, Lưu Vân quay trở lại nơi ông đã bước vào thời kỳ này – căn phòng nhỏ với chiếc gương kỳ lạ. Ông biết rằng nhiệm vụ của mình đã hoàn thành và giờ là lúc ông trở về hiện tại.
Đứng trước chiếc gương, Lưu Vân nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình, một hình ảnh đã trải qua bao nhiêu thăng trầm. Ông hít một hơi thật sâu, rồi bước qua chiếc gương. Ánh sáng chói lòa bao quanh ông, cơ thể ông lại một lần nữa trải qua cảm giác như bị kéo căng ra và rồi co lại.
Khi mở mắt ra, Lưu Vân thấy mình đã trở lại căn phòng làm việc quen thuộc, với những tập hồ sơ nằm trên bàn và chiếc đồng hồ vẫn đang kêu tích tắc. Mọi thứ dường như vẫn như cũ, nhưng Lưu Vân biết rằng mình đã trải qua một cuộc hành trình đặc biệt.
Ông bước đến bên cửa sổ, nhìn ra thành phố hiện đại bên ngoài. Trong lòng ông, một cảm giác bình yên và mãn nguyện tràn ngập. Ông biết rằng, dù trong quá khứ hay hiện tại, cuộc chiến cho công lý và sự thật sẽ luôn tiếp diễn. Nhưng ông cũng biết rằng mình đã sẵn sàng cho bất cứ điều gì sắp tới.
Lưu Vân ngồi xuống ghế, mở một tập hồ sơ mới. Ông mỉm cười, sẵn sàng cho cuộc hành trình tiếp theo, dù nó có đưa ông đến đâu đi nữa.
Hết.