Kế Hoạch Của Kẻ Phản Bội - Chương 1
Chương 1: Hành trình xuyên thời gian
Lưu Vân ngồi trong căn phòng làm việc quen thuộc, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống những tập hồ sơ chất đống trên bàn. Ông là một thám tử tài ba, nổi tiếng với khả năng giải quyết những vụ án hóc búa nhất. Nhưng không ai, ngoại trừ một vài người thân cận, biết rằng ông còn sở hữu một khả năng đặc biệt: xuyên không về quá khứ.
Chiếc đồng hồ trên tường đột nhiên kêu vang, báo hiệu giờ đến. Lưu Vân nhìn lên, ánh mắt như đăm chiêu. Ông đứng dậy, tiến đến chiếc tủ gỗ cổ đặt ở góc phòng. Từ bên trong, ông lấy ra một chiếc hộp nhỏ đã cũ. Mở nắp hộp, bên trong là một cuộn thư được cuộn tròn cẩn thận. Ông đã nhận được cuộn thư này từ một người lạ mặt vài ngày trước.
“Lại là một nhiệm vụ mới,” Lưu Vân tự nhủ khi tháo dây buộc cuộn thư. Giọng nói của ông thấp nhưng đầy chắc chắn.
Trên tờ giấy đã ố vàng, những dòng chữ tay uốn lượn bằng mực đen hiện ra rõ ràng. “Lưu Vân, ngươi được chọn để quay lại triều đại nhà Tần. Có một âm mưu phản bội đang diễn ra, nếu không ngăn chặn kịp thời, triều đại này sẽ phải chịu đựng những hậu quả khôn lường. Hãy khẩn trương, thời gian không còn nhiều!”
Lưu Vân cẩn thận đọc từng dòng chữ, khuôn mặt ông dần trở nên nghiêm trọng. “Triều đại nhà Tần ư?” Ông nhẩm lại trong đầu. “Một trong những thời kỳ quan trọng nhất trong lịch sử Trung Quốc, và ta phải ngăn chặn một âm mưu phản bội…”
Nhìn lên bức tường trước mặt, nơi treo một bức tranh phong cảnh Trung Quốc cổ đại, Lưu Vân cảm nhận rõ ràng sức nặng của trách nhiệm đang đè lên vai. Ông biết rằng nhiệm vụ này không hề đơn giản, nhưng cũng không phải lần đầu ông phải đối mặt với những thử thách như thế này.
“Không còn thời gian để do dự nữa,” Lưu Vân thì thầm. Ông nhanh chóng chuẩn bị hành trang, bao gồm một bộ y phục cổ trang, một thanh kiếm nhỏ gọn, và một chiếc túi da đựng các dụng cụ cần thiết. Ông biết rõ rằng một khi đã xuyên không, việc quay trở lại hiện tại không phải là điều dễ dàng, và ông phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống.
Đã chuẩn bị xong, Lưu Vân tiến về phía bức tường nơi có bức tranh. “Đã đến lúc,” ông nói với chính mình. Ông chạm nhẹ vào bức tranh, và bức tường bắt đầu rung chuyển, mở ra một cánh cửa nhỏ, chỉ đủ để một người bước qua.
Cánh cửa dẫn đến một căn phòng tối om, chỉ có một chiếc gương lớn đặt giữa phòng. Lưu Vân bước đến trước gương, hít một hơi thật sâu. “Ta sẽ không để bất cứ ai phá hoại lịch sử,” ông thầm nghĩ, rồi mạnh mẽ bước vào trong gương.
Một luồng ánh sáng chói lóa khiến Lưu Vân phải nhắm mắt lại. Ông cảm nhận được cơ thể mình như đang bị kéo căng ra, rồi lại co lại. Cảm giác đó chỉ kéo dài trong chốc lát, nhưng với ông, nó như kéo dài hàng giờ đồng hồ. Khi ánh sáng dần mờ đi, ông từ từ mở mắt.
Trước mắt ông không còn là căn phòng nhỏ quen thuộc nữa, mà là một con đường đất đỏ, hai bên là những ngôi nhà gỗ cổ kính. Bầu trời xanh ngắt, không khí trong lành và tiếng người nói chuyện lao xao khiến Lưu Vân biết chắc chắn rằng ông đã thành công. Ông đã trở về triều đại nhà Tần.
Lưu Vân đứng im một lúc để thích nghi với không gian mới. Ông nhìn quanh, mọi thứ đều đúng như những gì ông đã đọc trong sách sử. Những người dân mặc trang phục đơn giản, cày cuốc trên những cánh đồng xanh mướt, những chiếc xe ngựa lộc cộc chạy qua. Một cảm giác vừa lạ vừa quen len lỏi trong lòng ông.
“Phải bắt đầu từ đâu đây?” Lưu Vân tự hỏi. “Một âm mưu phản bội, nhưng không biết ai là kẻ phản bội, và âm mưu này liên quan đến những ai.”
Ông quyết định tiến về phía thành Hàm Dương, trung tâm của triều đình nhà Tần. “Nếu có âm mưu nào đang diễn ra, chắc chắn nơi đó sẽ có manh mối,” ông nghĩ.
Trên đường đi, Lưu Vân cố gắng hòa nhập với người dân nơi đây. Ông hỏi thăm những câu chuyện thường nhật, lắng nghe những lời đồn đại. “Ngươi có nghe nói gì về những chuyện lạ trong triều đình không?” Ông hỏi một người nông dân khi dừng chân nghỉ ngơi tại một quán trà nhỏ.
Người nông dân nhìn ông, rồi thì thầm: “Có những lời đồn rằng một số quan lớn trong triều đang có những hành động kỳ lạ. Họ thường gặp nhau vào ban đêm, lén lút như đang chuẩn bị điều gì đó. Nhưng mà, những chuyện này chỉ là lời đồn thôi, chẳng ai dám chắc.”
Lưu Vân gật đầu, cảm ơn người nông dân rồi tiếp tục cuộc hành trình. “Có vẻ như mọi thứ đang dần hé lộ,” ông thầm nghĩ. “Nhưng mình phải cẩn thận hơn, không thể để lộ danh tính quá sớm.”
Cuối cùng, sau một ngày dài, Lưu Vân đã đến được thành Hàm Dương. Cổng thành cao lớn hiện ra trước mắt ông, những người lính gác đứng nghiêm trang với bộ giáp sắt sáng loáng. Ông biết rằng mình đã bước vào trung tâm của quyền lực, và cũng là nơi nguy hiểm nhất.
“Từ đây, cuộc chơi thực sự bắt đầu,” Lưu Vân tự nhủ, ánh mắt trở nên sắc bén. Ông hít một hơi thật sâu, rồi bước qua cổng thành, chuẩn bị đối mặt với những thử thách cam go đang chờ đợi phía trước.