Kế Hoạch Của Kẻ Phản Bội - Chương 2
Chương 2: Triều đình nhà Tần
Lưu Vân bước qua cổng thành Hàm Dương, ánh mắt quét qua những người lính gác và các quan lại đi lại nhộn nhịp trong kinh thành. Tất cả đều tỏ ra bận rộn, nhưng ông không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào. Ông cần phải nhanh chóng tìm ra những manh mối đầu tiên về âm mưu phản bội đang diễn ra.
Thành Hàm Dương là một nơi đông đúc và sầm uất, với những con đường lát đá trải dài, những dãy nhà cao tầng bằng gỗ và ngói đỏ. Các thương gia từ khắp nơi trên đất nước đến đây buôn bán, tạo nên một không khí nhộn nhịp. Lưu Vân quyết định bắt đầu từ những nơi mà các quan lại thường lui tới, những địa điểm có thể chứa đựng thông tin quan trọng.
Ông bước vào một quán trà sang trọng gần hoàng cung. Nơi đây là điểm đến ưa thích của các quan lại và những người có quyền thế trong triều đình. Bước vào quán, ông cảm nhận ngay được bầu không khí kín đáo và bí mật, với những cuộc nói chuyện thì thầm và ánh mắt thận trọng.
Lưu Vân ngồi xuống một góc khuất và gọi một chén trà. Ông lắng nghe xung quanh, từng câu nói, từng tiếng cười khẽ đều có thể mang đến manh mối. Chẳng bao lâu sau, ông bắt đầu nghe thấy một cuộc trò chuyện ở bàn gần đó giữa hai quan lại.
“Ngươi nghe nói chưa? Hôm qua có người nhìn thấy Trương Ngạn gặp riêng Tư Mã Dương trong một đêm tối. Ta không rõ họ bàn bạc điều gì, nhưng chuyện này chắc chắn không bình thường,” một giọng nói cất lên, khẽ nhưng đủ để Lưu Vân nghe rõ.
“Trương Ngạn à?” người còn lại trả lời, giọng đầy nghi hoặc. “Hắn vốn là một kẻ kín tiếng, luôn tỏ ra trung thành với hoàng thượng. Nhưng nếu thật sự có gì mờ ám, chắc chắn phải có lý do sâu xa phía sau. Chúng ta không nên can dự vào những chuyện này, nếu không muốn rước họa vào thân.”
Lưu Vân ghi nhớ cái tên Trương Ngạn. Có lẽ đây chính là manh mối đầu tiên mà ông cần tìm hiểu. Ông tiếp tục lắng nghe, nhưng không có thêm thông tin gì quan trọng hơn. Sau khi trả tiền, Lưu Vân rời khỏi quán trà và tiến đến khu vực gần hoàng cung.
Trên đường đi, ông suy nghĩ về những gì vừa nghe được. “Trương Ngạn… Tư Mã Dương… Hai cái tên này cần phải được điều tra kỹ lưỡng,” ông thầm nghĩ.
Bỗng dưng, Lưu Vân nhìn thấy một đoàn người tiến vào hoàng cung. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, mặc bộ triều phục màu đen, khuôn mặt nghiêm nghị và ánh mắt sắc bén. Không cần hỏi, ông cũng biết đó chính là Trương Ngạn, một trong những quan lớn có ảnh hưởng nhất trong triều đình nhà Tần.
Lưu Vân quyết định theo dõi Trương Ngạn từ xa. Ông thấy Trương Ngạn vào cung nhưng không đi thẳng đến điện của hoàng đế như các quan lại khác, mà rẽ sang một lối đi phụ, ít người chú ý đến. Điều này càng khiến Lưu Vân nghi ngờ.
“Ông ta đang đi đâu?” Lưu Vân tự hỏi, rồi nhanh chóng bám theo.
Lối đi này dẫn đến một khu vực hẻo lánh của hoàng cung, nơi có một vài phòng nhỏ dành cho những cuộc họp kín đáo. Khi đến gần, Lưu Vân nghe thấy những tiếng nói nhỏ phát ra từ bên trong một trong những căn phòng đó. Ông tìm một vị trí thuận lợi, nấp sau một cây cột và cố gắng lắng nghe cuộc trò chuyện.
“Chúng ta đã chuẩn bị xong mọi thứ chưa?” một giọng nói lạnh lùng vang lên. Lưu Vân nhận ra đó là Trương Ngạn.
“Mọi thứ đã sẵn sàng, thưa đại nhân,” một giọng khác trả lời, có vẻ là Tư Mã Dương. “Chỉ cần có tín hiệu, chúng ta sẽ hành động ngay. Nhưng ngài chắc chắn rằng sẽ không ai nghi ngờ gì chứ?”
“Ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ nhiều tháng nay,” Trương Ngạn đáp. “Không ai có thể phát hiện ra điều gì trước khi quá muộn. Hoàng đế Tần Thủy Hoàng tin tưởng ta tuyệt đối. Khi mọi thứ hoàn tất, chúng ta sẽ là những người nắm quyền lực tối cao.”
Lưu Vân cảm thấy tim mình đập mạnh. “Rõ ràng đây chính là âm mưu phản bội mà ta được cảnh báo,” ông nghĩ. “Nhưng ta cần thêm chứng cứ để buộc tội họ.”
Ông lặng lẽ rút lui, không để lại dấu vết nào. Trên đường quay trở lại thành phố, Lưu Vân biết rằng mình cần phải tiếp tục theo dõi Trương Ngạn và đồng bọn, thu thập thêm chứng cứ trước khi có thể hành động.
Đêm đó, Lưu Vân trở về nhà trọ nhỏ nơi ông tạm trú, lặng lẽ viết lại những gì mình đã nghe và lên kế hoạch cho những bước tiếp theo. “Mình phải cẩn thận,” ông tự nhủ. “Chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể khiến mình mất mạng và thất bại trong nhiệm vụ.”
Trong ánh sáng mờ của ngọn đèn dầu, Lưu Vân tiếp tục lập kế hoạch cho ngày mai. Ông biết rằng để thành công, ông cần phải nhanh chóng, bí mật và thông minh hơn bất kỳ ai trong số họ. Cuộc chiến này không chỉ là về quyền lực, mà còn là về sự sống còn của cả một triều đại.
“Tần Thủy Hoàng,” ông thầm nghĩ, “Ông không thể biết rằng có kẻ phản bội ngay dưới chân mình. Nhưng ta sẽ đảm bảo rằng âm mưu này sẽ bị vạch trần.”
Với quyết tâm đó, Lưu Vân nhắm mắt lại, nhưng không để mình ngủ sâu. Ông biết rằng mỗi giây phút đều quý giá, và ông phải sẵn sàng cho bất kỳ điều gì xảy ra tiếp theo.