Kế Hoạch Của Kẻ Phản Bội - Chương 3
Chương 3: Gặp gỡ nhân chứng
Sáng hôm sau, Lưu Vân thức dậy từ rất sớm. Ông nhìn ra cửa sổ, thấy ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống các con phố của thành Hàm Dương. Ông biết rằng hôm nay sẽ là một ngày dài và đầy thử thách. Những manh mối mà ông thu thập được từ cuộc trò chuyện của Trương Ngạn và Tư Mã Dương đã giúp ông định hình rõ ràng hơn về âm mưu đang diễn ra. Nhưng để có thể buộc tội họ trước mặt hoàng đế, ông cần phải có thêm chứng cứ và lời khai của những người liên quan.
Lưu Vân quyết định bắt đầu từ Lý Trung, một quan lại trung thành mà ông đã nghe danh trước đó. Lý Trung được biết đến là người có lòng trung nghĩa, luôn bảo vệ hoàng đế Tần Thủy Hoàng và không hề bị ảnh hưởng bởi những cám dỗ quyền lực. Ông biết rằng nếu có ai đó có thể giúp đỡ mình, thì đó chính là Lý Trung.
Lưu Vân nhanh chóng tìm đến phủ của Lý Trung. Phủ đệ của ông ta nằm ở một góc yên tĩnh trong thành, khác xa với sự ồn ào và tấp nập ở trung tâm. Khi Lưu Vân gõ cửa, một người hầu ra mở, nhìn ông từ đầu đến chân rồi hỏi:
“Ngài là ai? Có việc gì mà đến phủ đại nhân từ sớm thế này?”
Lưu Vân chậm rãi rút từ trong áo ra một tấm thẻ bài mà ông đã chuẩn bị trước, nó mang dấu hiệu của một quan chức cấp cao. “Ta là Lưu Vân, được triều đình phái đến điều tra một vụ việc quan trọng. Ta cần gặp Lý đại nhân ngay lập tức.”
Người hầu nhìn tấm thẻ bài, mắt mở to vì ngạc nhiên rồi nhanh chóng cúi đầu. “Xin thứ lỗi, thưa ngài. Tôi sẽ báo ngay với Lý đại nhân. Xin ngài đợi một chút.” Nói xong, người hầu quay vào trong nhà.
Một lúc sau, người hầu quay trở lại, dẫn Lưu Vân vào trong phủ. Lý Trung đang ngồi chờ trong một gian phòng rộng rãi, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào làm nổi bật khuôn mặt nghiêm nghị nhưng đầy chính trực của ông. Khi thấy Lưu Vân bước vào, Lý Trung đứng dậy chào:
“Thưa ngài, tôi là Lý Trung. Ngài là người triều đình cử đến, xin hỏi có việc gì quan trọng mà ngài cần gặp tôi sớm như vậy?”
Lưu Vân ngồi xuống trước mặt Lý Trung, nhìn thẳng vào mắt ông ta, rồi nói một cách thẳng thắn: “Lý đại nhân, tôi đến đây không phải là vì một vụ án thường. Có một âm mưu phản bội đang diễn ra ngay trong triều đình, và tôi cần sự giúp đỡ của ngài để vạch trần nó.”
Lý Trung nghe vậy, nét mặt ông trở nên nghiêm trọng. “Ngài nói âm mưu phản bội? Ai là kẻ đứng sau việc này? Và ngài làm sao biết được những chuyện này?”
“Tôi đã nghe lén được cuộc trò chuyện giữa Trương Ngạn và Tư Mã Dương,” Lưu Vân đáp. “Họ đang lên kế hoạch ám sát hoàng đế và đoạt lấy quyền lực. Nhưng để buộc tội họ, tôi cần có thêm chứng cứ và những người sẵn sàng đứng ra làm chứng.”
Lý Trung ngồi im lặng một lúc, như đang suy nghĩ rất kỹ. Cuối cùng, ông thở dài rồi nói: “Tôi cũng đã nghi ngờ từ lâu về hành vi của Trương Ngạn, nhưng không có chứng cứ gì cụ thể. Hắn ta rất thông minh và cẩn trọng, không dễ gì có thể bắt được hắn. Tuy nhiên, tôi có thể giúp ngài. Có một số người trong triều đình từng nghi ngờ về hắn, nhưng họ đều sợ hãi, không dám nói ra.”
Lưu Vân gật đầu, biết rằng Lý Trung đang nói thật. “Tôi cần tiếp cận những người đó. Nếu họ sẵn sàng đứng ra làm chứng, chúng ta sẽ có đủ sức mạnh để buộc tội Trương Ngạn và đồng bọn trước mặt hoàng đế.”
Lý Trung nhìn Lưu Vân một cách đầy tin tưởng. “Được rồi. Tôi sẽ dẫn ngài đến gặp một số người có thể giúp. Nhưng hãy nhớ, chúng ta phải hành động thật kín đáo. Trương Ngạn không phải là kẻ dễ đối phó, và hắn có thể có người của mình trong triều đình.”
Lưu Vân cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi có sự hỗ trợ của Lý Trung. “Cảm ơn ngài, Lý đại nhân. Chúng ta sẽ cùng nhau vạch trần âm mưu này và bảo vệ hoàng đế.”
Sau đó, Lý Trung dẫn Lưu Vân đến một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố. Ở đó, họ gặp một người đàn ông trung niên, mặc y phục bình thường nhưng ánh mắt đầy sự cương nghị. Ông ta giới thiệu mình là Vương Đại, từng là một quan trong triều nhưng đã từ chức vì không muốn dính líu đến những âm mưu chính trị.
“Vương đại nhân,” Lý Trung bắt đầu, “Đây là Lưu Vân, người được triều đình phái đến điều tra âm mưu phản bội trong triều. Chúng tôi cần sự giúp đỡ của ông.”
Vương Đại nhìn Lưu Vân từ đầu đến chân, rồi nói: “Tôi đã nghe về Trương Ngạn và những hành động đáng ngờ của hắn từ lâu. Nếu không ngăn chặn, hắn sẽ gây ra đại họa cho đất nước. Tôi sẵn lòng giúp đỡ các ngài, nhưng chúng ta cần phải cẩn thận.”
Lưu Vân gật đầu, lòng biết ơn trước sự hỗ trợ nhiệt tình của Vương Đại. “Chúng ta cần thu thập thêm chứng cứ, và tìm những người có thể làm chứng trước mặt hoàng đế. Liệu ông có biết ai khác có thể giúp chúng ta?”
Vương Đại suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Có một người nữa, tên là Hàn Thương, từng là cận thần của Tần Thủy Hoàng. Ông ta đã bị đẩy ra khỏi triều đình do xung đột với Trương Ngạn, nhưng ông ta biết rất nhiều bí mật về những kẻ trong triều. Tôi sẽ dẫn các ngài đến gặp ông ta.”
Cuộc gặp gỡ với Hàn Thương diễn ra trong một ngôi nhà cũ kỹ, nằm sâu trong một con hẻm nhỏ. Khi họ bước vào, một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc bạc phơ và gương mặt hốc hác đang ngồi bên bếp lửa. Ông ta ngước lên, đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Lưu Vân và Lý Trung.
“Ta biết các ngươi đến đây vì điều gì,” Hàn Thương nói mà không cần bất kỳ lời giới thiệu nào. “Trương Ngạn và đồng bọn của hắn đã gây ra quá nhiều đau khổ. Nếu có thể lật đổ bọn chúng, ta sẽ sẵn sàng giúp các ngươi.”
Lưu Vân cúi đầu cảm ơn. “Chúng ta cần lời khai của ngài, Hàn đại nhân. Nếu ngài đồng ý đứng ra làm chứng trước mặt hoàng đế, chúng ta sẽ có đủ sức mạnh để tiêu diệt âm mưu này.”
Hàn Thương gật đầu kiên quyết. “Được, ta sẽ làm chứng. Nhưng hãy cẩn thận. Trương Ngạn không phải là kẻ dễ đối phó. Hắn có thể sẽ ra tay trước khi chúng ta kịp hành động.”
Lưu Vân biết rằng nhiệm vụ của mình vẫn còn rất nhiều thử thách phía trước. Nhưng với sự giúp đỡ của Lý Trung, Vương Đại và Hàn Thương, ông cảm thấy mình đã có trong tay những người đồng đội đáng tin cậy.
“Cảm ơn ngài, Hàn đại nhân,” Lưu Vân nói, “Chúng ta sẽ không để kẻ phản bội đạt được mục đích của mình.”
Cuộc gặp gỡ kết thúc khi bóng tối bắt đầu bao trùm lên thành Hàm Dương. Lưu Vân biết rằng thời gian không còn nhiều, và ông phải hành động nhanh chóng để vạch trần âm mưu của Trương Ngạn trước khi quá muộn.
“Ngày mai sẽ là một ngày quyết định,” ông thầm nghĩ khi rời khỏi ngôi nhà của Hàn Thương, lòng tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ đối mặt với kẻ phản bội và bảo vệ triều đình nhà Tần.”