Kế Hoạch Của Kẻ Phản Bội - Chương 4
Chương 4: Bóng tối sau lễ hội
Ngày hôm sau, Hàm Dương rộn ràng chuẩn bị cho một lễ hội lớn, một sự kiện thường niên của triều đình nhà Tần. Đây là dịp để các quan lại, quý tộc, và hoàng thân quốc thích tề tựu, tổ chức những buổi yến tiệc xa hoa, và trao đổi những vấn đề quan trọng. Nhưng lần này, trong bóng tối của các sự kiện lộng lẫy, một âm mưu đen tối đang dần hé lộ.
Lưu Vân cùng Lý Trung và những người đồng minh của mình biết rằng lễ hội là cơ hội tốt nhất để thu thập thêm chứng cứ và theo dõi hành vi của Trương Ngạn cùng đồng bọn. Họ quyết định tách nhau ra, mỗi người sẽ quan sát những hoạt động khác nhau trong lễ hội và hội tụ lại sau khi buổi tiệc kết thúc.
Lưu Vân khoác lên mình bộ y phục phù hợp với tầng lớp quý tộc, che giấu thân phận thực sự. Ông đi dạo quanh các gian hàng, nơi những món ăn ngon lành và những đồ vật quý giá được bày bán. Nhưng ánh mắt ông luôn để ý đến những gương mặt quen thuộc trong triều đình, tìm kiếm dấu hiệu của bất cứ hành vi khả nghi nào.
Khi đêm xuống, các hoạt động dần chuyển vào trong cung điện, nơi một buổi yến tiệc lớn được tổ chức. Lưu Vân lặng lẽ tiến vào phòng yến tiệc, hòa mình vào đám đông. Ông nhìn thấy Trương Ngạn ngồi gần phía trước, bên cạnh hắn là Tư Mã Dương và một số quan lại khác. Cả hai đều tỏ ra bình thản, như không có gì bất thường.
“Chúng ta cần phải theo dõi chặt chẽ,” Lý Trung thì thầm với Lưu Vân khi họ đứng ở một góc phòng, nơi ánh sáng lờ mờ. “Họ sẽ không dễ dàng lộ ra dấu vết. Nhưng chúng ta phải tìm cách gài bẫy họ.”
“Ta đã có kế hoạch,” Lưu Vân đáp. “Trong buổi yến tiệc này, ta sẽ tiếp cận Tư Mã Dương. Hắn có vẻ dễ bị lung lay hơn Trương Ngạn. Nếu ta có thể khiến hắn lo sợ rằng âm mưu đã bị phát hiện, hắn có thể sẽ phản bội Trương Ngạn.”
Lý Trung gật đầu, tán thành kế hoạch. “Ngài hãy cẩn thận. Hắn rất quỷ quyệt, chỉ cần một sai sót nhỏ, chúng ta có thể mất tất cả.”
Trong khi buổi tiệc tiếp tục, với những màn trình diễn múa hát và trò chơi, Lưu Vân lặng lẽ tiến đến gần Tư Mã Dương. Hắn đang ngồi uống rượu cùng một số quan lại khác, khuôn mặt có vẻ hưng phấn nhưng ánh mắt luôn cảnh giác. Lưu Vân chờ một cơ hội thích hợp, rồi bước tới, giả vờ như tình cờ gặp mặt.
“Tư Mã đại nhân,” Lưu Vân lên tiếng với vẻ thân thiện, “Thật may mắn khi được gặp ngài ở đây. Ngài có vẻ đang thưởng thức buổi yến tiệc này rất nhiều.”
Tư Mã Dương ngước lên nhìn Lưu Vân, ánh mắt hắn lóe lên sự nghi ngờ. “Ngài là ai? Ta chưa từng gặp ngài trước đây.”
“Ta là Lưu Vân, một thương gia từ phương xa đến,” ông đáp, cười nhẹ. “Nhưng cũng có vài mối quan hệ với triều đình. Ta nghe nói về sự tài ba của ngài, và không thể bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ.”
Tư Mã Dương dường như có chút nhẹ lòng, nhưng vẫn giữ khoảng cách. “Thương gia sao? Ngài đến đây để tìm kiếm điều gì?”
Lưu Vân nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt Tư Mã Dương, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm trọng. “Thật ra, ta đến đây không chỉ để mua bán. Ta nghe được rằng có một số chuyện đang diễn ra trong triều đình, những chuyện không nên xảy ra. Ngài hiểu ý ta chứ?”
Tư Mã Dương lập tức thay đổi sắc mặt, nụ cười trên môi hắn biến mất. “Ngài đang nói gì? Ý ngài là sao?”
Lưu Vân nhấp một ngụm rượu, tỏ vẻ thản nhiên nhưng vẫn giữ giọng trầm thấp. “Chỉ là ta nghe được một vài chuyện… Chẳng hạn như việc một số quan lại đang âm mưu phản bội hoàng đế. Ta không muốn ngài gặp rắc rối, nên ngài hãy cẩn thận với những người ngài kết giao.”
Tư Mã Dương nhìn Lưu Vân chằm chằm, rõ ràng đang bị dao động. “Ngài có ý nói gì? Ai nói với ngài những điều này?” hắn hỏi, giọng nói không còn bình tĩnh.
“Chỉ là lời đồn thôi,” Lưu Vân nhún vai, “Nhưng lời đồn thường có căn cứ. Nếu ta là ngài, ta sẽ suy nghĩ kỹ về những gì mình đang làm.”
Sau đó, ông bước đi, để lại Tư Mã Dương với khuôn mặt đầy lo lắng. Lưu Vân biết rằng những lời nói của mình đã bắt đầu tác động lên hắn. Khi con người ta sợ hãi, họ thường có xu hướng phạm sai lầm.
Khi buổi yến tiệc kết thúc, Lưu Vân cùng Lý Trung và những đồng minh khác tụ họp tại một căn phòng kín đáo trong phủ của Lý Trung. Họ ngồi quanh một chiếc bàn gỗ lớn, trên đó trải đầy bản đồ và giấy tờ.
“Tư Mã Dương đã bị dao động,” Lưu Vân báo cáo. **“Hắn không còn tin tưởng tuyệt đối vào Trương Ngạn nữa. Nếu chúng ta có thể tạo thêm áp lực, hắn có thể sẽ phản bội và tiết lộ mọi kế hoạch của Trương Ngạn.”
“Đó là một bước tiến lớn,” Vương Đại nói, ánh mắt lóe lên hy vọng. “Nhưng chúng ta cần phải cẩn thận. Nếu Tư Mã Dương cảm thấy bị đe dọa, hắn có thể sẽ ra tay trước để tự bảo vệ mình.”
“Chúng ta cần thêm thông tin từ Hàn Thương,” Lý Trung thêm vào. “Ông ta từng là người thân cận của hoàng đế, nếu có thể khiến Tư Mã Dương tin rằng ông ta sẽ báo cáo trực tiếp với hoàng đế, hắn sẽ sợ hãi và có thể sẽ khai ra mọi thứ.”
“Vậy thì hãy hành động nhanh chóng,” Lưu Vân kết luận. “Chúng ta không còn nhiều thời gian. Tối mai, chúng ta sẽ gặp Hàn Thương và thảo luận kế hoạch tiếp theo. Chúng ta sẽ không để cho âm mưu này thành công.”
Tất cả đều gật đầu đồng tình. Trong bóng tối của đêm Hàm Dương, một kế hoạch mới bắt đầu được vạch ra, nhằm hạ bệ Trương Ngạn và bảo vệ triều đình nhà Tần. Nhưng họ cũng biết rằng trận chiến này sẽ không dễ dàng, và mỗi bước đi đều chứa đựng nguy hiểm chết người.
Lưu Vân đứng dậy, bước ra khỏi phòng, nhìn lên bầu trời đầy sao. Ông cảm thấy một sức ép lớn trên vai, nhưng cũng là niềm tin rằng mình đang đi đúng hướng. “Chúng ta sẽ thắng,” ông thầm nhủ, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đối đầu cuối cùng.