Kế Hoạch Của Kẻ Phản Bội - Chương 6
Chương 6: Giăng bẫy
Sáng hôm sau, thành Hàm Dương thức dậy trong không khí bình thường, nhưng với Lưu Vân và những đồng minh của ông, đây là ngày quyết định. Cuộc đối đầu cuối cùng với Trương Ngạn đang đến gần, và họ phải chắc chắn rằng kế hoạch của mình không có sơ hở nào.
Trong phòng họp kín đáo tại phủ của Lý Trung, tất cả đã sẵn sàng. Hàn Thương, Vương Đại, Lý Trung và Lưu Vân ngồi quanh bàn, cùng thảo luận những bước cuối cùng trong kế hoạch. Họ đã chuẩn bị các chứng cứ thu thập được từ Tư Mã Dương và lên kế hoạch để giăng bẫy Trương Ngạn.
“Hôm nay sẽ là ngày mà Trương Ngạn phải trả giá,” Lưu Vân nói, giọng đầy quyết tâm. **“Chúng ta sẽ buộc hắn đối mặt với sự thật trước hoàng đế, và không để cho hắn có cơ hội phản kháng.”
“Ta đã sắp xếp để gặp hoàng đế vào buổi chiều,” Lý Trung nói thêm. **“Ngài sẽ nghe lời chúng ta trình bày trước khi có buổi yến tiệc tối nay. Đây là thời điểm quan trọng, chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng.”
“Nhưng chúng ta cần một lý do để hoàng đế triệu Trương Ngạn vào cung ngay lập tức,” Vương Đại nhắc nhở. **“Nếu không, hắn sẽ nghi ngờ và có thể lẩn tránh.”
Hàn Thương suy nghĩ một lúc, rồi nói: **“Hoàng đế Tần Thủy Hoàng rất quan tâm đến sự ổn định của triều đình. Nếu chúng ta làm cho ngài tin rằng có một cuộc nổi loạn đang được chuẩn bị và Trương Ngạn là người đứng sau, ngài sẽ không ngần ngại triệu hắn vào để thẩm vấn.”
Lưu Vân gật đầu, đồng tình với kế hoạch. **“Vậy chúng ta sẽ làm như thế. Chúng ta sẽ báo cáo với hoàng đế rằng chúng ta đã phát hiện ra một âm mưu phản loạn ngay trong triều đình, và yêu cầu ngài triệu tập Trương Ngạn ngay lập tức để điều tra.”
Kế hoạch đã được thống nhất. Sau khi mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi, Hàn Thương và Lý Trung rời khỏi phủ để đến gặp hoàng đế. Lưu Vân và Vương Đại ở lại, chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Trong cung điện hoàng đế, Lý Trung và Hàn Thương được dẫn vào một gian phòng riêng, nơi Tần Thủy Hoàng đang ngồi chờ. Ông là một người đàn ông có khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén và đầy quyền uy. Khi thấy hai người bước vào, ông không khỏi ngạc nhiên.
“Lý Trung, Hàn Thương, có chuyện gì khẩn cấp đến mức các ngươi phải đến gặp ta ngay lúc này?” Hoàng đế hỏi, giọng nói trầm và uy quyền.
Lý Trung bước lên, cúi đầu chào rồi nói: **“Thưa bệ hạ, chúng thần đến đây để báo cáo một việc vô cùng quan trọng. Chúng thần đã phát hiện ra một âm mưu phản loạn đang được chuẩn bị ngay trong triều đình. Kẻ đứng đầu âm mưu này không ai khác chính là Trương Ngạn.”
Tần Thủy Hoàng nhìn hai người chằm chằm, đôi mắt ông ta không che giấu sự ngạc nhiên và phẫn nộ. “Trương Ngạn sao? Hắn là một trong những quan lại trung thành nhất của ta. Các ngươi có chứng cứ gì để buộc tội hắn?”
Hàn Thương bước tới, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy thuyết phục: **“Thưa bệ hạ, chúng thần đã thu thập được lời khai của một người trong cuộc. Hắn đã thừa nhận rằng Trương Ngạn đang lên kế hoạch ám sát bệ hạ và lật đổ triều đình. Họ đã chuẩn bị tất cả, từ việc đưa quân đội trung thành với hắn vào vị trí, đến việc sử dụng độc dược trong rượu của bệ hạ.”
Tần Thủy Hoàng im lặng trong giây lát, đôi mắt ông ta lóe lên sự tức giận. **“Nếu những gì các ngươi nói là thật, thì đây là một sự phản bội không thể tha thứ. Triệu Trương Ngạn vào cung ngay lập tức! Ta muốn nghe hắn tự bào chữa cho chính mình.”
Một trong những thị vệ lập tức rời khỏi phòng để thực hiện lệnh của hoàng đế. Lý Trung và Hàn Thương nhìn nhau, lòng nhẹ nhõm hơn khi kế hoạch đã tiến triển đúng như dự kiến. Nhưng họ cũng biết rằng trận chiến thực sự chỉ mới bắt đầu.
Một lúc sau, Trương Ngạn bước vào phòng, khuôn mặt hắn không che giấu được vẻ ngạc nhiên khi thấy Hàn Thương và Lý Trung đứng bên cạnh hoàng đế. Hắn cúi đầu chào hoàng đế, nhưng ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Bệ hạ, ngài cho gọi thần có việc gì khẩn cấp?” Trương Ngạn hỏi, giọng nói cố giữ bình tĩnh.
Tần Thủy Hoàng nhìn hắn chằm chằm, giọng nói lạnh lùng: **“Trương Ngạn, ta vừa được báo cáo rằng ngươi đang âm mưu phản loạn, chuẩn bị lật đổ triều đình và ám sát ta. Ngươi có gì để nói trước những cáo buộc này?”
Trương Ngạn đứng chết lặng, nhưng rồi hắn lấy lại bình tĩnh, giọng nói chắc nịch: **“Thưa bệ hạ, đây là một sự hiểu lầm nghiêm trọng. Thần luôn trung thành với bệ hạ, không bao giờ có ý định phản loạn. Những cáo buộc này là vô căn cứ và chỉ nhằm hãm hại thần.”
Hàn Thương bước lên, giọng nói đầy thuyết phục: **“Trương Ngạn, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể che giấu tất cả mọi thứ sao? Chúng ta đã có đủ chứng cứ và lời khai từ những người trong cuộc. Ngươi nên thừa nhận tội lỗi của mình trước khi quá muộn.”
Trương Ngạn nhìn Hàn Thương, ánh mắt hắn lóe lên sự căm ghét. **“Ngươi nói rằng có chứng cứ? Vậy hãy đưa ra trước mặt bệ hạ để chứng minh điều đó!”
Ngay lúc đó, cửa phòng mở ra, Lưu Vân và Vương Đại bước vào, mang theo một cuộn giấy chứa đựng lời khai của Tư Mã Dương và các chứng cứ khác mà họ đã thu thập được. Lưu Vân trao cuộn giấy cho hoàng đế, rồi nói: **“Thưa bệ hạ, đây là toàn bộ những gì chúng thần đã thu thập được. Lời khai của Tư Mã Dương, một trong những người tham gia âm mưu này, đã xác nhận rằng Trương Ngạn là kẻ đứng đầu.”
Tần Thủy Hoàng mở cuộn giấy ra, đọc lướt qua những gì được viết bên trong. Khuôn mặt ông ta trở nên u ám, đôi mắt đầy sự phẫn nộ. “Trương Ngạn, ngươi còn gì để nói?”
Trương Ngạn biết rằng mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn. Hắn cắn môi, khuôn mặt hắn trở nên tái nhợt. **“Bệ hạ… tất cả những gì họ nói là bịa đặt. Thần bị hãm hại… Thần… Thần không phản loạn…”
Nhưng Tần Thủy Hoàng không còn kiên nhẫn. Ông ta đứng dậy, giọng nói đầy uy quyền: “Trương Ngạn, ta đã tin tưởng ngươi, nhưng ngươi đã phản bội lại lòng tin đó. Ngươi sẽ phải trả giá cho tội lỗi của mình. Người đâu, bắt Trương Ngạn và tất cả những kẻ liên quan, giam chúng vào ngục tối và chờ ngày xét xử!”
Lính gác lập tức tiến vào, bắt giữ Trương Ngạn. Hắn vùng vẫy, nhưng biết rằng không thể thoát khỏi. Khi bị dẫn đi, hắn quay lại nhìn Lưu Vân, ánh mắt đầy hận thù và tuyệt vọng.
“Các ngươi sẽ phải trả giá cho việc này! Các ngươi sẽ không thể thoát khỏi sự trừng phạt của ta!” Trương Ngạn hét lên, nhưng không ai để ý đến hắn nữa.
Khi Trương Ngạn và đồng bọn bị dẫn đi, Tần Thủy Hoàng quay sang Lưu Vân và những người đồng hành của ông, ánh mắt ông ta đã dịu lại. **“Các ngươi đã làm tốt. Nhờ có các ngươi, triều đình đã tránh được một cuộc phản loạn nguy hiểm. Ta sẽ không quên công lao này.”
Lưu Vân cúi đầu trước hoàng đế, lòng tràn đầy sự nhẹ nhõm. **“Thưa bệ hạ, đây là trách nhiệm của chúng thần. Chúng thần chỉ mong bảo vệ sự ổn định của triều đình và đất nước.”
Tần Thủy Hoàng gật đầu, rồi quay người rời khỏi phòng, để lại Lưu Vân và những người đồng minh với cảm giác của một chiến thắng đã đạt được. Nhưng trong lòng họ, tất cả đều hiểu rằng sự đấu tranh cho công lý và sự thật chưa bao giờ là dễ dàng, và họ sẽ luôn phải sẵn sàng đối mặt với những thử thách mới trong tương lai.