Kế Hoạch Của Kẻ Phản Bội - Chương 7
Chương 7: Đêm trước cuộc nổi loạn
Khi màn đêm buông xuống, thành Hàm Dương tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, trong cung điện, sự căng thẳng vẫn ngấm ngầm lan tỏa. Sau khi Trương Ngạn và đồng bọn bị bắt giữ, một cảm giác bất an vẫn tồn tại trong lòng Lưu Vân và những người đồng hành của ông. Họ biết rằng dù âm mưu đã bị phá vỡ, nhưng cuộc chiến vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
Trong một căn phòng nhỏ trong cung điện, Lưu Vân, Lý Trung, Hàn Thương, và Vương Đại ngồi lại với nhau, cùng thảo luận về những gì đã xảy ra và những gì có thể diễn ra tiếp theo. Bên ngoài, tiếng gió thổi nhẹ qua những tán cây, nhưng trong phòng, không khí đầy sự căng thẳng.
“Trương Ngạn đã bị bắt, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả đã kết thúc,” Lưu Vân bắt đầu, giọng nói trầm thấp. **“Hắn chắc chắn đã có những người ủng hộ trong triều đình và bên ngoài. Nếu chúng ta không cảnh giác, những kẻ đó có thể sẽ phản công.”
Hàn Thương gật đầu đồng ý. **“Chúng ta đã khiến hắn mất đi quyền lực và sự tự do, nhưng những kẻ trung thành với hắn có thể sẽ không bỏ qua dễ dàng. Họ có thể đang âm mưu một cuộc tấn công để giải thoát cho hắn.”
Vương Đại, người đã im lặng lắng nghe, lên tiếng: **“Chúng ta cần phải chắc chắn rằng Trương Ngạn và đồng bọn bị giam giữ trong một nơi an toàn tuyệt đối. Và cũng phải theo dõi chặt chẽ những quan lại có liên hệ với hắn. Nếu có dấu hiệu gì đáng ngờ, chúng ta phải hành động ngay lập tức.”
Lý Trung tiếp lời: **“Hoàng đế đã ra lệnh giam giữ Trương Ngạn tại ngục tối trong cung điện. Đây là nơi an toàn nhất, nhưng chúng ta vẫn không được chủ quan. Tôi đã bố trí lính canh đặc biệt để theo dõi tình hình. Tuy nhiên, nếu có một cuộc tấn công từ bên ngoài, chúng ta cần phải sẵn sàng phản ứng.”
Lưu Vân suy nghĩ một lúc, rồi nói: **“Tối nay, chúng ta sẽ ở lại đây. Tôi sẽ tự mình tuần tra quanh khu vực ngục tối. Chúng ta không thể để bất kỳ sơ suất nào xảy ra.”
Tất cả đồng ý với kế hoạch, và từng người bắt đầu chuẩn bị cho một đêm dài. Lưu Vân khoác lên mình bộ áo giáp nhẹ và mang theo thanh kiếm sắc bén. Ông biết rằng đêm nay có thể sẽ là đêm nguy hiểm nhất kể từ khi ông đặt chân đến thời kỳ này.
Khi Lưu Vân bước ra khỏi căn phòng, ông thấy ánh đèn lấp lánh từ các phòng giam xa xa. Những người lính canh đứng gác ở những vị trí trọng yếu, mắt luôn cảnh giác. Lưu Vân đi dạo quanh khu vực ngục tối, kiểm tra từng cánh cửa và lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất. Mọi thứ có vẻ bình thường, nhưng linh cảm của ông vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Đột nhiên, từ phía xa, Lưu Vân nghe thấy tiếng động lạ. Ông nhanh chóng rút kiếm ra, tiến về phía âm thanh. Khi đến gần, ông phát hiện một nhóm người mặc đồ đen đang lén lút tiến vào khu vực ngục tối. Họ mang theo vũ khí và di chuyển một cách thận trọng, rõ ràng đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công bất ngờ.
“Bọn chúng đã đến,” Lưu Vân thầm nghĩ. **“Đây chính là cuộc phản công mà chúng ta lo sợ.”
Không để lãng phí thời gian, Lưu Vân lao tới, kiếm trong tay sẵn sàng. “Dừng lại!” ông hét lên, giọng đầy uy lực, khiến nhóm người áo đen giật mình quay lại. Nhưng thay vì bỏ chạy, họ rút vũ khí ra, chuẩn bị tấn công.
Cuộc chiến nổ ra ngay lập tức. Lưu Vân đối đầu với nhóm người áo đen, mỗi đòn tấn công của ông đều chuẩn xác và mạnh mẽ. Tiếng kim loại va chạm vang lên giữa đêm tối, ánh sáng từ các ngọn đèn lóe lên mỗi khi lưỡi kiếm va chạm. Mặc dù nhóm người này đông hơn, nhưng Lưu Vân chiến đấu một cách kiên cường, từng bước đẩy lùi họ.
Trong lúc đó, những tiếng động và ánh đèn báo hiệu cho lính canh gần đó. Họ nhanh chóng kéo đến, bao vây nhóm người áo đen. Trước sự tấn công phối hợp giữa Lưu Vân và lính canh, những kẻ địch dần bị khuất phục. Một số bị bắt giữ, một số khác bị thương nặng, và chỉ một vài tên may mắn trốn thoát vào đêm tối.
Sau khi tình hình đã được kiểm soát, Lưu Vân ra lệnh cho lính canh áp giải những kẻ bị bắt đến ngục tối để thẩm vấn. Ông biết rằng cuộc tấn công này chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch phản công của những kẻ ủng hộ Trương Ngạn.
Khi trở lại căn phòng nơi các đồng minh đang chờ đợi, Lưu Vân kể lại mọi chuyện. Lý Trung, Hàn Thương và Vương Đại đều tỏ ra lo lắng trước tình hình này.
“Chúng ta đã đúng khi cảnh giác,” Hàn Thương nói, **“Nhưng điều này chứng tỏ rằng những kẻ ủng hộ Trương Ngạn vẫn còn rất nguy hiểm. Chúng ta cần phải hành động nhanh chóng trước khi họ có cơ hội tiếp tục âm mưu.”
Lý Trung thêm vào: **“Tôi sẽ tăng cường lính canh và ra lệnh cho họ cảnh giác hơn nữa. Chúng ta cũng cần phải bắt đầu cuộc thẩm vấn ngay lập tức để tìm ra ai đứng sau cuộc tấn công này.”
Lưu Vân gật đầu, nhưng trong lòng vẫn đầy lo lắng. **“Chúng ta đã đánh bại cuộc tấn công đầu tiên, nhưng tôi lo rằng đây chỉ là khởi đầu. Chúng sẽ không dễ dàng từ bỏ kế hoạch của mình. Chúng ta phải sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.”
Đêm đó, không ai trong số họ có thể ngủ yên. Họ biết rằng cuộc chiến giành lại công lý và bảo vệ triều đình vẫn còn dài, và kẻ thù của họ sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nhưng với quyết tâm và lòng dũng cảm, họ sẽ tiếp tục đối mặt với những thử thách và không để cho sự phản bội chiến thắng.