Kế Hoạch Của Kẻ Phản Bội - Chương 8
Chương 8: Cuộc đối đầu cuối cùng
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló rạng, không khí trong thành Hàm Dương dường như đã thay đổi. Những cơn gió nhẹ mang theo một cảm giác bất an, và tiếng chim hót cũng như bị át đi bởi một sự yên lặng lạ thường. Trong cung điện, Lưu Vân và những đồng minh của ông biết rằng cuộc đối đầu cuối cùng đang đến gần. Họ đã chuẩn bị tất cả, nhưng vẫn không thể biết được điều gì sẽ xảy ra.
Tại ngục tối, những kẻ bị bắt giữ trong cuộc tấn công đêm qua đang bị thẩm vấn. Lý Trung đã đích thân dẫn đầu cuộc thẩm vấn, cố gắng moi ra thông tin về những kẻ chủ mưu. Tuy nhiên, những người này đều rất cứng đầu, từ chối khai bất cứ điều gì. Họ chỉ im lặng, hoặc nếu có nói, thì chỉ là những lời đe dọa mơ hồ về sự trả thù.
Trong khi đó, Lưu Vân cùng Vương Đại và Hàn Thương họp bàn về bước tiếp theo. Họ biết rằng không thể ngồi yên chờ đợi kẻ thù ra tay. Họ cần phải hành động trước, chủ động tấn công vào tận gốc rễ của âm mưu này.
“Những kẻ bị bắt giữ có thể không khai gì, nhưng điều đó chỉ càng chứng tỏ rằng chúng vẫn còn hy vọng vào việc cứu thoát Trương Ngạn,” Hàn Thương nói, giọng ông trầm ngâm. **“Chúng ta cần phải tìm ra những kẻ đứng sau lưng họ, những kẻ đang giật dây từ trong bóng tối.”
Vương Đại đồng tình: **“Chúng ta đã đi quá xa để dừng lại bây giờ. Phải chăng còn có một người nào đó trong triều đình đang âm thầm giúp đỡ Trương Ngạn? Một kẻ có quyền lực và tầm ảnh hưởng lớn hơn hắn?”
Lưu Vân lặng im suy nghĩ, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên. **“Có thể chúng ta đã bỏ qua một điều. Những kẻ ủng hộ Trương Ngạn không chỉ là một nhóm nhỏ. Chúng có thể đã thâm nhập vào cả những vị trí cao trong triều đình. Chúng ta cần phải cảnh giác với tất cả mọi người, thậm chí là những người thân cận nhất của hoàng đế.”
Lý Trung trở về từ ngục tối, mang theo tin tức rằng một trong những kẻ bị bắt giữ cuối cùng đã khai ra thông tin quan trọng. Kẻ đó cho biết rằng tối nay, một nhóm lớn những kẻ trung thành với Trương Ngạn sẽ tấn công vào cung điện để giải cứu hắn. Chúng dự định sẽ sử dụng một đường hầm bí mật từ bên ngoài thành để đột nhập vào cung.
“Tối nay sẽ là thời điểm quyết định,” Lý Trung nói, ánh mắt lo lắng. **“Chúng ta phải sẵn sàng cho cuộc chiến này. Nếu chúng ta ngăn chặn được cuộc tấn công, thì âm mưu này sẽ hoàn toàn bị đập tan. Nhưng nếu thất bại, hậu quả sẽ không thể lường trước.”
Lưu Vân gật đầu, ánh mắt ông trở nên sắc bén. **“Chúng ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng. Tôi và Lý Trung sẽ dẫn đầu nhóm lính canh bảo vệ cung điện. Hàn Thương, Vương Đại, các ngài sẽ giám sát những con đường dẫn đến hoàng cung. Chúng ta sẽ không để bất cứ ai lọt qua.”
Buổi tối hôm đó, không khí trong cung điện trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Các lính canh được triển khai tại mọi vị trí trọng yếu, vũ khí đã sẵn sàng trong tay. Lưu Vân đứng ở cổng chính, ánh mắt tập trung vào bóng tối phía trước, nơi những kẻ địch có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Giữa đêm, một tiếng động lạ vang lên từ phía bức tường thành phía đông. Lưu Vân ra hiệu cho lính canh cảnh giác, rồi tiến về phía đó. Trong ánh sáng mờ của ngọn đuốc, ông nhận thấy một nhóm người đang lén lút tiến gần, đúng như tin tình báo đã cảnh báo.
“Chuẩn bị chiến đấu!” Lưu Vân ra lệnh, giọng nói cứng rắn nhưng không kém phần lạnh lùng.
Ngay khi nhóm người áo đen tiến vào khu vực cổng, Lưu Vân và những người lính ẩn nấp xung quanh bất ngờ xuất hiện, bao vây chúng từ mọi phía. Cuộc chiến nổ ra dữ dội, tiếng kiếm va chạm và tiếng hét vang lên giữa đêm khuya. Nhóm người áo đen, dù đông và được trang bị tốt, nhưng không thể chống lại sự phối hợp chặt chẽ và sự quyết tâm của những người lính canh.
Lưu Vân lao vào trận chiến với sự tinh nhuệ của một chiến binh kỳ cựu. Mỗi cú vung kiếm của ông đều chính xác và đầy uy lực, từng kẻ địch bị hạ gục trong những đòn tấn công quyết đoán. Tuy nhiên, ông biết rằng phải nhanh chóng kết thúc trận chiến này trước khi kẻ thù có thể triển khai lực lượng dự phòng.
Trong lúc đó, tại một vị trí khác trong cung, Hàn Thương và Vương Đại đang giám sát những con đường dẫn đến ngục tối. Họ nhận thấy một nhóm người khác đang cố gắng tiếp cận, nhưng lần này là từ bên trong cung điện. Điều đó chứng tỏ rằng những kẻ phản bội đã thâm nhập vào cung từ trước.
“Chúng đã chuẩn bị kỹ lưỡng hơn chúng ta nghĩ,” Vương Đại nói, khuôn mặt nghiêm trọng. **“Nhưng chúng ta vẫn còn lợi thế.”
Hàn Thương ra hiệu cho các lính canh tiến lên, và một cuộc giao tranh khác diễn ra ngay trong lòng cung điện. Những kẻ địch này có vẻ hung hãn hơn, nhưng sự quyết tâm và tinh thần trách nhiệm của những người bảo vệ cung điện đã giúp họ nhanh chóng giành được lợi thế.
Sau một trận chiến dài và ác liệt, cuối cùng Lưu Vân và đồng đội cũng đã kiểm soát được tình hình. Những kẻ tấn công bị đánh bại, một số bị giết chết, một số khác bị bắt giữ. Cung điện nhà Tần một lần nữa được bảo vệ, nhưng Lưu Vân biết rằng cuộc chiến vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
Khi tình hình đã ổn định, Lưu Vân cùng những người đồng đội quay trở lại kiểm tra ngục tối. Trương Ngạn vẫn bị giam giữ chặt chẽ, nhưng khuôn mặt hắn hiện rõ sự căm phẫn và tuyệt vọng khi biết rằng âm mưu giải cứu hắn đã thất bại.
“Ngươi nghĩ rằng có thể đánh bại ta dễ dàng vậy sao?” Trương Ngạn nói, giọng nói của hắn đầy sự khinh bỉ. **“Ngươi chỉ là những con cờ nhỏ bé trong trò chơi lớn này. Ngươi có thể bắt ta, nhưng ngươi không thể ngăn cản được tất cả.”
Lưu Vân tiến tới gần Trương Ngạn, ánh mắt ông lạnh lùng. **“Trò chơi của ngươi đã kết thúc, Trương Ngạn. Ngươi đã phản bội lại triều đình và sẽ phải trả giá cho tội lỗi của mình. Những kẻ đứng sau ngươi, ta sẽ tìm ra và tiêu diệt từng tên một.”
Trương Ngạn im lặng, đôi mắt hắn lóe lên một sự thù hận nhưng cũng có phần cam chịu. Hắn biết rằng cơ hội thoát thân của mình đã không còn.
Khi rời khỏi ngục tối, Lưu Vân nhìn lên bầu trời đêm. Trận chiến đã kết thúc, nhưng ông biết rằng hành trình của mình chưa chấm dứt. Những kẻ phản bội khác có thể vẫn còn ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi cơ hội để lật ngược tình thế.
“Chúng ta đã giành được chiến thắng này,” Lưu Vân nói với các đồng đội, giọng nói đầy quyết tâm. **“Nhưng hãy luôn cảnh giác. Chúng ta sẽ không để cho sự phản bội có cơ hội trỗi dậy lần nữa.”
Họ cùng nhau đứng im lặng trong đêm, cảm nhận sự yên bình trở lại trong cung điện. Nhưng trong lòng họ, một ý chí sắt đá vẫn đang bừng cháy, quyết tâm bảo vệ công lý và sự ổn định của triều đình nhà Tần, dù phải đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào trong tương lai.