Kế Hoạch Của Kẻ Phản Nghịch - Chương 1
Chương 1: Cuộc hành trình bất ngờ
Tại một con phố vắng vẻ vào buổi tối, thám tử Phong đang truy đuổi một tên tội phạm vừa gây ra vụ án mạng kinh hoàng. Hơi thở của anh trở nên gấp gáp khi đôi chân mệt mỏi không ngừng đuổi theo bóng dáng mờ nhạt phía trước.
Phong (lẩm bẩm): “Mình không thể để hắn chạy thoát. Chỉ cần chút nữa thôi…”
Tên tội phạm, một người đàn ông cao lớn với đôi mắt đầy hận thù, quay đầu nhìn lại, nụ cười mỉa mai hiện rõ trên khuôn mặt. Hắn ta rẽ vào một con ngõ hẹp, nơi ánh sáng yếu ớt của đèn đường không thể chiếu tới. Phong nhanh chóng đuổi theo, nhưng khi vừa bước vào ngõ, anh bất ngờ bị bao trùm bởi một luồng sáng mạnh mẽ từ phía trước.
Phong (giật mình, tay che mắt): “Cái quái gì thế này?!”
Ánh sáng rực rỡ bao phủ toàn thân Phong, và trước khi anh kịp phản ứng, cơ thể anh bắt đầu cảm thấy như đang rơi vào một khoảng không vô tận. Tiếng gió rít qua tai, bóng tối dần thay thế ánh sáng, và mọi thứ trở nên mờ nhạt.
Phong (hoảng hốt): “Chuyện gì đang xảy ra…?”
Rồi bất chợt, Phong cảm nhận được một cú va chạm mạnh, và mọi thứ xung quanh anh dần rõ nét trở lại. Tiếng gươm đao va chạm, tiếng la hét hỗn loạn vang lên từ mọi hướng. Khi mở mắt ra, anh kinh ngạc nhận ra mình đang đứng giữa một chiến trường. Khói lửa bốc lên từ những chiếc xe ngựa bị lật, xác binh lính nằm la liệt trên mặt đất, và những tiếng kêu cứu vang lên khắp nơi.
Phong (hoảng loạn nhìn quanh): “Mình… đang ở đâu? Đây không phải là…”
Đang giữa lúc bối rối, một toán lính xông đến phía anh, gươm trong tay lấp lánh dưới ánh nắng. Họ mặc những bộ giáp cổ xưa, khuôn mặt đầy căng thẳng. Một trong số họ, một người có vẻ là chỉ huy, hét lên:
Chỉ huy (mắt quắc lên nhìn Phong): “Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở đây? Ngươi là gián điệp của Tào Tháo sao?!”
Phong chưa kịp trả lời, đã thấy lưỡi gươm sáng loáng của họ kề sát cổ. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhận ra rằng tình hình này không hề giống với bất kỳ điều gì anh từng trải qua.
Phong (nói chậm, rõ ràng): “Tôi không phải gián điệp. Tôi… Tôi cũng không biết mình đã đến đây bằng cách nào. Tôi là thám tử, từ… một nơi rất xa đến.”
Chỉ huy (nghi hoặc): “Thám tử? Ngươi đang nói cái gì? Đây là thời chiến, và bất kỳ kẻ lạ mặt nào xuất hiện trên chiến trường đều có thể là kẻ thù. Ngươi phải theo ta về gặp tướng quân.”
Không còn lựa chọn nào khác, Phong bị lính áp giải về trại. Trên đường đi, anh ngạc nhiên nhận ra rằng không chỉ cảnh vật, mà cả ngôn ngữ, cách ăn mặc của những người xung quanh đều khác lạ. Anh đã xuyên không về một thời kỳ khác, nơi mà sự sống và cái chết luôn cận kề.
Phong (thầm nghĩ, mắt nhìn xa xăm): “Thời Tam Quốc… không thể nào. Nhưng… tất cả đều quá thật.”
Khi đến trại quân, Phong bị dẫn vào một căn lều lớn. Ở đó, anh thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi, mắt nhìn chằm chằm vào bản đồ trên bàn. Người này mặc bộ áo giáp sáng bóng, khuôn mặt thông minh, đầy tự tin.
Gia Cát Lượng (ngẩng đầu nhìn Phong, giọng nghiêm nghị): “Ngươi là ai? Vì sao lại xuất hiện trong quân doanh của ta?”
Phong cố gắng trình bày mọi chuyện, từ cuộc truy đuổi tên tội phạm đến việc bị cuốn vào luồng sáng và xuất hiện ở đây. Gia Cát Lượng im lặng lắng nghe, đôi mắt ông ánh lên vẻ suy tư.
Gia Cát Lượng (sau khi Phong kể xong): “Những gì ngươi nói thật khó tin, nhưng ánh mắt của ngươi không có dấu hiệu gian trá. Thế gian này có nhiều điều kỳ lạ mà con người khó mà hiểu hết.”
Phong cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Gia Cát Lượng không tức giận hay tỏ ra hoài nghi quá mức.
Phong (cẩn trọng hỏi): “Ngài là… Gia Cát Lượng, phải không?”
Gia Cát Lượng (gật đầu): “Đúng vậy. Và ngươi, một người từ nơi xa lạ, phải có lý do gì đặc biệt mới đến đây. Thời thế hiện tại đầy rẫy nguy hiểm, và nếu ngươi thực sự không phải gián điệp, có lẽ ngươi sẽ tìm được vai trò của mình trong cuộc chiến này.”
Phong cúi đầu, trong lòng dấy lên một cảm giác lạ lùng. Anh không biết vì sao mình lại đến đây, nhưng anh biết rằng số phận đã đưa đẩy anh vào một thời kỳ đầy biến động. Và dù muốn hay không, anh phải đối mặt với những thử thách mới đang chờ đợi.
Phong (quyết tâm): “Nếu có thể giúp, tôi sẽ làm mọi điều có thể để hỗ trợ ngài, Gia Cát Lượng.”
Gia Cát Lượng mỉm cười nhẹ, nhưng trong mắt ông vẫn ánh lên vẻ nghi ngờ thận trọng.
Gia Cát Lượng (lạnh lùng): “Chúng ta sẽ xem xét ngươi có thể làm được những gì. Nhưng hãy nhớ, ở đây, lòng trung thành là điều quý giá nhất.”
Phong gật đầu, hiểu rằng từ giờ phút này, anh đã bước vào một cuộc hành trình mới, nơi sự khôn ngoan và quyết tâm sẽ là những vũ khí mạnh nhất của anh.