Kế Hoạch Của Kẻ Phản Nghịch - Chương 2
Chương 2: Cuộc gặp gỡ với Gia Cát Lượng
Phong cảm thấy bầu không khí trong trại quân rất căng thẳng. Mỗi bước đi, anh đều cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ và dè chừng của những binh lính xung quanh. Sau khi được dẫn đến gặp Gia Cát Lượng, anh vẫn còn cảm thấy mơ hồ về vị trí của mình trong thời đại này.
Gia Cát Lượng (nhìn sâu vào mắt Phong): “Ngươi nói ngươi là một thám tử, đến từ tương lai. Điều đó có nghĩa là ngươi có khả năng điều tra và phát hiện sự thật? Ta đã từng nghe về những con người tài giỏi trong tương lai có thể giải quyết mọi bí ẩn, nhưng thực sự vẫn khó tin.”
Phong (bình tĩnh đáp): “Đúng vậy. Ở thời đại của tôi, chúng tôi sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để tìm ra sự thật. Nhưng dù phương pháp có khác nhau, mục tiêu cuối cùng vẫn là công lý.”
Gia Cát Lượng (nhíu mày): “Công lý… Đó là điều mà ta và các vị tướng trong quân đội của Lưu Bị luôn cố gắng bảo vệ. Nhưng thế gian này đầy rẫy những kẻ dối trá và âm mưu. Ta cần biết ngươi thực sự đáng tin hay không.”
Phong hiểu rằng đây là một thử thách, và nếu không vượt qua được, anh có thể sẽ bị coi như một kẻ địch.
Phong (nghiêm túc): “Tôi không có ý định gây hại cho ai. Nếu ngài có điều gì cần tôi giúp, xin cứ nói thẳng. Tôi sẽ dùng mọi khả năng của mình để hỗ trợ.”
Gia Cát Lượng ngồi lặng im một lúc, ánh mắt sắc sảo của ông như soi thấu tâm can Phong. Sau một hồi lâu, ông gật đầu nhẹ, ra hiệu cho một binh lính bước tới.
Gia Cát Lượng (quay sang binh lính): “Mang đến đây bản báo cáo về sự kiện ở cánh rừng phía Tây.”
Binh lính nhanh chóng rời đi và không lâu sau đó trở lại với một tấm da dê cuộn tròn. Gia Cát Lượng nhận lấy và trải ra trên bàn.
Gia Cát Lượng (chỉ vào tấm bản đồ trên tấm da): “Cách đây không lâu, chúng ta đã mất một nhóm do thám ở cánh rừng phía Tây. Họ được cử đi để theo dõi động tĩnh của quân Tào, nhưng không ai trở về. Chỉ còn lại một người sống sót quay lại, trong tình trạng bị thương nặng và tâm trí hoảng loạn. Ta nghi ngờ rằng có một âm mưu phản nghịch trong nội bộ.”
Phong cúi xuống, nhìn kỹ tấm bản đồ và lắng nghe kỹ lời kể của Gia Cát Lượng.
Phong (suy nghĩ): “Người sống sót đó đã nói gì?”
Gia Cát Lượng: “Hắn nói rằng đã bị tấn công bởi một nhóm lính mà hắn tin là của Tào Tháo, nhưng lại mặc y phục của quân ta. Điều này rất đáng ngờ. Ta đã cho người điều tra nhưng vẫn chưa có kết quả rõ ràng. Ta muốn ngươi kiểm tra xem có thể phát hiện ra điều gì mà chúng ta đã bỏ sót.”
Phong gật đầu, biết rằng đây là cơ hội để chứng minh khả năng của mình. Anh yêu cầu được gặp người sống sót và tìm hiểu thêm về hoàn cảnh của cuộc tấn công. Gia Cát Lượng ra lệnh đưa Phong đến gặp người này.
Họ đưa Phong đến một căn lều nhỏ ở rìa trại. Người lính bị thương đang nằm trên giường, cơ thể quấn đầy băng, gương mặt hốc hác nhưng ánh mắt vẫn ánh lên nỗi sợ hãi.
Phong (nhẹ nhàng hỏi): “Tôi là Phong, thám tử được Gia Cát Lượng phái đến điều tra. Anh có thể kể lại chi tiết những gì đã xảy ra không?”
Người lính ngước lên nhìn Phong, rồi cúi đầu lẩm bẩm.
Người lính (giọng yếu ớt): “Chúng tôi đang di chuyển qua cánh rừng, khi bất ngờ bị tấn công. Những kẻ đó mặc áo giáp của chúng ta, nhưng chúng hành động tàn bạo, không hề do dự giết chết đồng đội của tôi… Tôi đã chạy thoát, nhưng… chúng đã phát hiện ra tôi. Tôi không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ mình đã bị đánh gục và khi tỉnh dậy, tôi đã ở đây.”
Phong (cố gắng động viên): “Anh có nhận ra điều gì bất thường không? Có ai trong đội của anh có biểu hiện khác lạ trước khi vụ tấn công xảy ra không?”
Người lính nhắm mắt, cố gắng nhớ lại.
Người lính: “Có… có một người… hắn ta luôn tỏ ra lo lắng, thậm chí có lần tôi thấy hắn thì thầm với ai đó trong bóng tối. Nhưng tôi không rõ người đó là ai. Khi xảy ra vụ tấn công, hắn đã biến mất trước khi mọi chuyện bắt đầu.”
Phong cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Rõ ràng đây là một dấu hiệu cho thấy có nội gián trong quân đội của Lưu Bị. Anh trở về trại và gặp lại Gia Cát Lượng, báo cáo những gì mình đã phát hiện.
Gia Cát Lượng (lắng nghe chăm chú): “Nếu đúng như vậy, thì việc có kẻ phản nghịch trong nội bộ là rất rõ ràng. Nhưng làm thế nào để xác định kẻ đó là ai? Đây là một nhiệm vụ không dễ dàng.”
Phong biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu của một cuộc điều tra phức tạp. Nhưng anh cũng cảm thấy phấn khích, bởi vì bản chất của một thám tử là không ngừng tìm kiếm sự thật. Và ở thời đại này, nơi mà sự trung thành và âm mưu đều đan xen, anh sẽ phải dùng hết mọi kỹ năng để vạch trần kẻ phản nghịch đang ẩn mình trong bóng tối.
Phong (quyết tâm): “Tôi sẽ cần thời gian và một vài người hỗ trợ. Chúng ta sẽ bắt đầu từ những người mà người lính đó đề cập đến, và từ từ khoanh vùng nghi phạm. Chỉ cần có chút manh mối, tôi tin rằng chúng ta sẽ tìm ra sự thật.”
Gia Cát Lượng gật đầu đồng ý, rồi nhìn Phong với ánh mắt đầy tin tưởng.
Gia Cát Lượng: “Ngươi đã có sự quyết tâm. Ta sẽ cho ngươi những gì cần thiết. Nhưng hãy nhớ, thời gian của chúng ta không nhiều. Kẻ thù đang tiến gần, và chúng ta không thể để chúng có cơ hội phản công từ bên trong.”
Phong cúi đầu chào Gia Cát Lượng, trong lòng thầm nhủ rằng anh sẽ không để ai thất vọng. Cuộc điều tra thực sự đã bắt đầu, và từng bước một, anh sẽ lật mở bức màn bí ẩn đang che giấu kẻ phản nghịch trong quân đội này.