Kế Hoạch Của Kẻ Phản Nghịch - Chương 3
Chương 3: Điều tra bí mật trong quân doanh
Phong bắt đầu cuộc điều tra của mình trong quân doanh, một nơi mà anh biết mọi động thái đều có thể bị theo dõi. Gia Cát Lượng đã cử một vài người lính tin cậy theo hỗ trợ anh, nhưng anh biết rằng nhiệm vụ này không hề dễ dàng.
Phong (nhìn quanh quân doanh, suy nghĩ): “Kẻ phản nghịch chắc chắn sẽ không dễ dàng lộ diện. Mình phải thật cẩn thận trong từng bước đi.”
Những người lính đi cùng Phong đều là những người trung thành với Gia Cát Lượng, họ giúp anh tìm kiếm thông tin mà không gây nghi ngờ trong quân đội. Phong bắt đầu bằng việc xem xét hồ sơ của tất cả các binh sĩ trong đội do thám bị tấn công, chú ý đặc biệt đến những người mà người lính sống sót đã nhắc đến.
Phong (trao đổi với một người lính phụ tá): “Ta cần biết về lịch sử phục vụ của từng người trong đội. Ai mới gia nhập, ai có biểu hiện bất thường, và đặc biệt là bất kỳ mối quan hệ nào với những người bên ngoài doanh trại.”
Người lính phụ tá (gật đầu, đáp): “Vâng, thưa thám tử. Tôi sẽ cung cấp mọi thông tin cần thiết.”
Phong dành cả ngày lục lọi hồ sơ, trò chuyện với những người lính, và quan sát kỹ mọi người trong doanh trại. Anh phát hiện ra rằng trong số những người đã bị tấn công, có một số ít binh sĩ có hành tung mờ ám trước khi xảy ra sự cố. Trong số đó, có một cái tên đặc biệt nổi bật: Lương Tuấn, một người lính trẻ nhưng có tiếng tăm tốt trong quân đội. Tuy nhiên, Phong để ý rằng gần đây anh ta trở nên xa cách, ít tiếp xúc với đồng đội.
Phong (nghi ngờ, nghĩ thầm): “Lương Tuấn… có thể là mắt xích quan trọng trong toàn bộ câu chuyện này.”
Phong quyết định tiếp cận Lương Tuấn một cách gián tiếp, để tránh bị lộ. Anh nhờ người lính phụ tá theo dõi hành động của Lương Tuấn trong một vài ngày. Kết quả là Lương Tuấn thường xuyên rời doanh trại một mình vào ban đêm, và không ai biết anh ta đi đâu. Điều này càng củng cố thêm nghi ngờ của Phong.
Phong (trao đổi với người lính phụ tá): “Ta cần biết Lương Tuấn đã làm gì trong những lần rời khỏi doanh trại. Có lẽ hắn đã gặp ai đó hoặc tham gia vào một hoạt động nào đó đáng ngờ.”
Người lính phụ tá (lo lắng): “Thưa thám tử, việc này rất nguy hiểm. Nếu Lương Tuấn thực sự là kẻ phản nghịch, hắn sẽ không để chúng ta theo dõi mà không làm gì.”
Phong (mỉm cười tự tin): “Ta hiểu, nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Phải nắm bắt mọi cơ hội, dù nhỏ nhất.”
Vào một đêm, khi Lương Tuấn lại rời doanh trại, Phong và người lính phụ tá bí mật bám theo. Họ lặng lẽ tiến theo Lương Tuấn qua các con đường mòn, tránh bị phát hiện. Lương Tuấn đi khá xa khỏi doanh trại, đến một khu rừng rậm rạp. Tại đó, anh ta dừng lại bên một dòng suối, nhìn quanh để chắc chắn không ai theo dõi.
Phong và người lính phụ tá nấp sau một tảng đá lớn, quan sát mọi hành động của Lương Tuấn. Một lúc sau, từ trong bóng tối, một người đàn ông khác xuất hiện. Người này mặc áo choàng đen, khuôn mặt che kín bởi một chiếc khăn.
Người đàn ông áo đen (giọng thấp và lạnh lùng): “Ngươi có tin tức gì mới không?”
Lương Tuấn (thì thầm, lo lắng): “Chúng vẫn chưa phát hiện ra. Nhưng ta cảm thấy Gia Cát Lượng bắt đầu nghi ngờ có kẻ phản nghịch trong quân doanh. Ta cần thêm thời gian để hoàn thành nhiệm vụ.”
Phong cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Anh đã xác định được rằng Lương Tuấn chính là kẻ phản bội, và người đàn ông áo đen này có lẽ là người của Tào Tháo. Anh biết rằng mình phải có hành động ngay lập tức.
Phong (thì thầm với người lính phụ tá): “Chúng ta phải quay lại và báo ngay cho Gia Cát Lượng. Nếu không, chúng sẽ hành động trước.”
Tuy nhiên, ngay khi Phong và người lính phụ tá quay người định rút lui, một tiếng cành cây gãy vang lên dưới chân người lính. Lương Tuấn và người đàn ông áo đen quay lại, mắt họ quắc lên cảnh giác.
Lương Tuấn (la lớn, rút kiếm): “Có kẻ theo dõi! Mau giết chúng!”
Phong biết rằng không còn thời gian cho sự thận trọng. Anh và người lính phụ tá rút kiếm ra, lao vào cuộc chiến. Lương Tuấn và người đàn ông áo đen tấn công họ với sự tàn nhẫn và kỹ năng đáng kinh ngạc.
Phong (nỗ lực tránh một cú đánh chí mạng): “Chúng ta phải sống sót! Chúng ta phải báo cho Gia Cát Lượng!”
Cuộc chiến diễn ra ác liệt giữa màn đêm, với ánh sáng từ những thanh kiếm lóe lên trong bóng tối. Phong và người lính phụ tá chiến đấu hết sức mình, nhưng Lương Tuấn và người đàn ông áo đen quá mạnh mẽ. Phong bị ép lùi dần về phía bờ suối, nơi mà sự lựa chọn duy nhất của anh là phải tìm cách thoát thân.
Người lính phụ tá (thở gấp, hét lên): “Thám tử! Chạy đi! Tôi sẽ cản chúng lại!”
Phong (hoảng hốt): “Không, ta không thể để ngươi hy sinh…”
Nhưng người lính phụ tá không để Phong nói hết câu. Anh ta lao vào tấn công Lương Tuấn, tạo cơ hội cho Phong chạy thoát. Phong cắn chặt răng, dù không muốn, nhưng anh biết rằng nếu cả hai cùng ở lại, họ sẽ không thể sống sót và nhiệm vụ sẽ thất bại.
Phong quay người, chạy nhanh qua khu rừng, bỏ lại tiếng la hét và tiếng kim loại va chạm phía sau. Trong lòng anh đầy cảm xúc, vừa căm phẫn, vừa quyết tâm. Anh biết mình phải trở lại doanh trại và báo ngay cho Gia Cát Lượng, để cuộc phản nghịch này không thể thành công.
Phong (thì thầm với chính mình, chạy giữa rừng): “Lương Tuấn, ngươi sẽ phải trả giá cho sự phản bội này. Và ta sẽ không để những người trung thành phải chịu thiệt thòi vì những kẻ như ngươi.”
Phong tiếp tục chạy, hướng về ánh đèn mờ ảo của doanh trại phía xa. Anh biết rằng mình đang bước vào một trận chiến không chỉ với kẻ thù bên ngoài, mà còn với những kẻ phản nghịch ẩn sâu trong quân đội, và anh phải hành động trước khi quá muộn.