Kế Hoạch Của Kẻ Phản Nghịch - Chương 4
Chương 4: Cái bẫy đầu tiên
Phong trở về doanh trại với tâm trạng hỗn loạn và lòng đầy lo lắng. Vết thương trên tay anh chảy máu, nhưng anh không có thời gian để chăm sóc. Điều quan trọng nhất lúc này là phải thông báo ngay cho Gia Cát Lượng về phát hiện của mình trước khi quá muộn.
Phong (gấp gáp): “Tôi cần gặp Gia Cát Lượng ngay lập tức!”
Một người lính gác nhận ra vẻ khẩn trương của Phong, không nói thêm gì mà lập tức dẫn anh vào trong lều của Gia Cát Lượng. Khi bước vào, Phong thấy Gia Cát Lượng đang ngồi bên bàn, ánh mắt chăm chú nhìn bản đồ như thường lệ. Nhưng khi thấy Phong với bộ dạng tả tơi và vết máu, ông ngay lập tức đứng dậy.
Gia Cát Lượng (lo lắng hỏi): “Ngươi bị thương? Có chuyện gì đã xảy ra?”
Phong (thở dốc, cố gắng nói rõ ràng): “Thưa ngài, tôi đã tìm ra kẻ phản nghịch. Lương Tuấn, hắn chính là nội gián. Tôi đã theo dõi hắn và chứng kiến hắn gặp một người lạ mặt, có lẽ là người của Tào Tháo. Chúng đang lên kế hoạch phản bội.”
Gia Cát Lượng im lặng một lúc, đôi mắt ông ánh lên sự quyết đoán khi nghe những lời của Phong. Ông nhanh chóng ra lệnh cho một người lính thân cận:
Gia Cát Lượng (quyết đoán): “Hãy triệu tập tất cả các tướng lĩnh và chuẩn bị cho một cuộc họp khẩn cấp. Chúng ta không thể để kẻ phản bội có cơ hội hành động.”
Phong ngồi xuống, cố gắng ổn định hơi thở khi một thầy thuốc được gọi đến chăm sóc vết thương cho anh. Trong lòng anh vẫn còn dấy lên những cảm xúc lẫn lộn sau cuộc đối đầu vừa qua. Dù đã xác định được kẻ phản nghịch, nhưng anh biết rằng nhiệm vụ còn chưa kết thúc.
Phong (nghĩ thầm): “Chúng ta đã phát hiện ra hắn, nhưng làm sao để bắt hắn mà không làm kinh động những kẻ khác? Lương Tuấn có thể chỉ là một phần nhỏ trong âm mưu lớn hơn.”
Cuộc họp diễn ra ngay trong đêm, với sự có mặt của tất cả các tướng lĩnh quan trọng. Gia Cát Lượng bắt đầu cuộc họp bằng việc báo cáo tình hình và thông tin mà Phong đã phát hiện. Không khí trong lều trở nên căng thẳng khi mọi người nhận ra sự nguy hiểm đang rình rập từ bên trong quân đội.
Tướng Triệu Vân (gương mặt nghiêm trọng): “Nếu Lương Tuấn thực sự là kẻ phản bội, chúng ta phải hành động ngay lập tức. Nhưng chúng ta cần phải làm sao để hắn không kịp cảnh giác.”
Phong (đưa ra ý kiến): “Tôi nghĩ chúng ta nên giăng một cái bẫy để Lương Tuấn tự lộ diện. Chúng ta có thể tạo ra một tình huống giả, khiến hắn tin rằng âm mưu của hắn đã thành công, và từ đó theo dõi hắn dẫn chúng ta đến kẻ cầm đầu.”
Gia Cát Lượng lắng nghe, gật đầu tán thành kế hoạch của Phong. Ông quay sang các tướng lĩnh và bắt đầu phân công nhiệm vụ.
Gia Cát Lượng: “Ta sẽ sắp xếp một cuộc hành quân giả để dọn đường cho quân tiếp viện từ phía nam. Chúng ta sẽ cho Lương Tuấn biết rằng đây là cơ hội để hành động. Nhưng thật ra, ta sẽ bố trí quân mai phục sẵn sàng chờ lệnh. Khi hắn hành động, chúng ta sẽ bắt sống hắn và truy ra kẻ đứng sau.”
Cuộc họp kết thúc với những nhiệm vụ được phân công rõ ràng. Mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ chờ thời điểm thích hợp để hành động. Phong, dù mệt mỏi, vẫn không thể ngủ. Anh biết rằng đêm nay có thể sẽ là đêm quyết định vận mệnh của quân đội Lưu Bị.
Sáng hôm sau, kế hoạch được thực hiện một cách hoàn hảo. Gia Cát Lượng ra lệnh chuẩn bị cho cuộc hành quân, nhưng thật ra tất cả chỉ là một cái bẫy. Lương Tuấn, với vai trò gián điệp, nhanh chóng nắm bắt thông tin và liên lạc với kẻ đồng lõa.
Lương Tuấn (thì thầm với kẻ đồng lõa trong bóng tối): “Đây là cơ hội. Chúng ta sẽ tấn công đoàn quân tiếp viện vào đêm nay. Nếu thành công, cánh phía nam sẽ bị cắt đứt và quân ta sẽ tràn vào chiếm lĩnh.”
Những lời này nhanh chóng được chuyển tới Phong, người đang giám sát toàn bộ diễn biến từ phía sau. Anh cảm thấy căng thẳng trong từng giây phút, biết rằng nếu kế hoạch thất bại, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Đêm xuống, quân đội của Lưu Bị giả vờ tiến hành cuộc hành quân. Lương Tuấn, với tư cách là người dẫn đầu một đội nhỏ, tỏ ra vô cùng quyết tâm. Nhưng khi đoàn quân tiếp viện giả mạo bắt đầu tiến vào khu vực được chỉ định, Lương Tuấn ra lệnh tấn công.
Lương Tuấn (ra lệnh, giọng đầy hưng phấn): “Tấn công! Giết hết bọn chúng!”
Ngay lập tức, tiếng hô vang lên, nhưng ngay khi những kẻ phản bội vừa nhảy ra từ nơi ẩn nấp, họ bị bao vây bởi quân của Gia Cát Lượng. Một trận đấu ngắn ngủi nhưng dữ dội diễn ra, kết thúc bằng việc Lương Tuấn và đồng bọn bị khống chế và bắt giữ.
Phong (tiến lại gần Lương Tuấn, nói với giọng lạnh lùng): “Ngươi đã bị bắt. Âm mưu của ngươi đã thất bại.”
Lương Tuấn (mắt đầy kinh hoàng, không thể tin được): “Không thể nào… Làm sao các ngươi biết?”
Phong (nhìn thẳng vào mắt hắn): “Ngươi đã để lộ quá nhiều sơ hở. Chúng ta chỉ cần kết nối những manh mối lại với nhau.”
Lương Tuấn bị trói chặt và được đưa về trại để thẩm vấn. Nhưng anh ta không hề biết rằng Gia Cát Lượng và Phong đã chuẩn bị sẵn sàng để lấy lời khai từ hắn, không chỉ nhằm tiêu diệt những kẻ phản bội này mà còn để truy ra kẻ chủ mưu thực sự đứng sau.
Gia Cát Lượng (nhìn Lương Tuấn bị áp giải, nói với Phong): “Đây chỉ mới là bước đầu. Kẻ đứng sau vẫn chưa lộ diện, và chúng ta phải tiếp tục truy tìm. Nhưng với những gì chúng ta đã làm, ta tin rằng chúng ta đang đi đúng hướng.”
Phong gật đầu, trong lòng cảm thấy nặng nề khi biết rằng trận chiến này còn dài và đầy rẫy những nguy hiểm. Nhưng anh cũng biết rằng, với mỗi bước đi, anh càng tiến gần hơn đến sự thật và công lý.
Đêm đó, khi bóng tối bao trùm quân doanh, Phong ngồi một mình trong lều, suy ngẫm về những gì đã xảy ra và chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo. Cuộc hành trình của anh trong thời Tam Quốc vẫn còn dài, và anh phải sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì đang chờ đợi.