Kế Hoạch Của Người Em Trai - Chương 1
Chương 1: Cuộc hành trình bất ngờ
Trần Minh ngồi trong văn phòng của mình, ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống bàn làm việc chất đầy hồ sơ và giấy tờ. Buổi tối ở thành phố dường như yên tĩnh hơn thường lệ, chỉ có tiếng gió lùa qua khung cửa sổ hé mở. Anh đang đọc nốt một bản báo cáo thì bất ngờ có tiếng gõ cửa. Trước khi anh kịp lên tiếng, cánh cửa mở ra, và một người đàn ông lạ mặt bước vào. Người này đội chiếc mũ đen kéo thấp che nửa khuôn mặt, tay cầm một phong thư màu nâu.
“Anh là Trần Minh, thám tử nổi tiếng đúng không?” Người đàn ông hỏi, giọng khàn khàn nhưng dứt khoát.
Trần Minh ngẩng đầu nhìn, ánh mắt anh bình thản nhưng có chút nghi ngờ. “Đúng, tôi là Trần Minh. Ông là ai? Và có chuyện gì mà ông đến tìm tôi vào giờ này?”
Người đàn ông không trả lời ngay mà đưa phong thư về phía Trần Minh. “Anh hãy đọc cái này, rồi sẽ hiểu. Đây là chuyện khẩn cấp.”
Trần Minh nhận phong thư, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Anh nhanh chóng mở thư ra. Bên trong là một mảnh giấy cũ kỹ với những dòng chữ viết tay, nét chữ trông khá gấp gáp và rối rắm:
“Thưa thám tử Trần Minh, nếu anh đang đọc bức thư này, thì có nghĩa rằng anh là niềm hy vọng cuối cùng của chúng tôi. Gia đình tôi, một gia đình quyền quý thời nhà Nguyễn, đang gặp nguy hiểm lớn. Cha tôi vừa qua đời một cách bí ẩn, và tôi lo sợ rằng cái chết của ông không phải là tự nhiên. Tôi khẩn cầu anh hãy quay về quá khứ, về thời nhà Nguyễn, để giúp chúng tôi tìm ra sự thật. Mọi chi phí và phần thưởng sẽ không thành vấn đề. Hãy đến ngôi đền cổ ở ngoại ô, nơi đó có người sẽ dẫn anh đi.”
Trần Minh đọc xong, đôi mắt anh càng thêm nghiêm nghị. Anh nhìn người đàn ông trước mặt và hỏi:
“Chuyện này có liên quan đến ông?”
Người đàn ông lắc đầu, giọng nói càng thêm thấp. “Tôi chỉ là người chuyển thư. Việc của tôi là trao lá thư này cho anh, còn lại tùy anh quyết định. Nhưng tôi khuyên anh nên đi. Đây không phải là chuyện thường. Anh sẽ biết thêm chi tiết khi đến ngôi đền.”
Trần Minh ngẫm nghĩ một lúc, rồi quyết định hỏi thêm: “Ai là người đã gửi lá thư này? Tôi không thể chỉ dựa vào một mảnh giấy mà hành động.”
Người đàn ông nhếch mép cười, nhưng đó là nụ cười không chứa đựng niềm vui. “Tôi cũng không biết rõ. Chỉ biết rằng người đó rất cần sự giúp đỡ của anh. Và thời gian không còn nhiều. Nếu anh không đến, thì có thể sẽ không bao giờ biết được sự thật.”
Người đàn ông cúi đầu chào, rồi lặng lẽ quay đi, để lại Trần Minh với bao suy nghĩ rối bời. Anh ngồi đó, ngắm nhìn lá thư trong tay, cảm nhận được sự cũ kỹ và đầy mùi bí ẩn của nó. Trần Minh đã từng đối mặt với nhiều vụ án khó khăn, nhưng chuyện quay lại quá khứ thì quả thật vượt ngoài tưởng tượng của anh.
“Ngôi đền cổ… nhà Nguyễn…” Trần Minh lẩm bẩm, đôi mắt dần dần ánh lên sự quyết tâm. Anh biết rõ nguy hiểm đang chờ đợi mình, nhưng cũng cảm nhận được một sự thôi thúc mạnh mẽ từ bên trong. Trần Minh đứng dậy, khoác chiếc áo dài lên vai, và rời khỏi văn phòng. Con đường dẫn đến ngôi đền cổ là con đường anh phải đi, dù chưa biết điều gì đang chờ đợi phía trước.
Đêm đó, Trần Minh không ngủ. Anh lái xe đến ngoại ô thành phố, nơi mà ngôi đền cổ đã tồn tại từ rất lâu, chìm trong bóng tối và sương mù dày đặc. Khi anh bước chân vào khuôn viên đền, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, như một lời chào từ thế giới bên kia.
Bên trong ngôi đền, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ những ngọn nến đặt trên bệ thờ. Trần Minh cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, như có ai đó đang theo dõi anh từ trong bóng tối. Anh tiến tới giữa chính điện, nơi có một người đàn ông già đang quỳ gối trước bàn thờ, lưng cúi gập.
“Ông là người sẽ dẫn tôi đi?” Trần Minh hỏi, giọng nói rõ ràng và không chút do dự.
Người đàn ông già từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đục của ông ta nhìn thẳng vào Trần Minh. “Đúng vậy, thưa thám tử. Thời gian không còn nhiều. Nếu anh sẵn sàng, chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”
Trần Minh gật đầu. “Tôi đã sẵn sàng.”
Người đàn ông đứng dậy, bước đến một bức tượng cổ trong đền, rồi khẽ thì thầm một câu thần chú bằng ngôn ngữ cổ. Đột nhiên, không gian xung quanh họ bắt đầu xoay tròn, ánh sáng biến đổi và mọi thứ trở nên nhòe nhoẹt. Trần Minh cảm thấy cơ thể mình như bị kéo vào một cơn lốc vô hình.
Khi ánh sáng ổn định trở lại, Trần Minh thấy mình đang đứng trước cổng một ngôi nhà lớn, một phủ đệ nguy nga giữa những khu vườn rộng lớn, và ở đây, tất cả đều nhuốm màu thời gian xưa cũ. Người đàn ông già đã biến mất, và trước mắt anh là một thế giới hoàn toàn khác.
“Đây là thời nhà Nguyễn…” Trần Minh lẩm bẩm, ngỡ ngàng trước sự thật vừa trải qua. Anh biết rằng cuộc hành trình của mình chỉ mới bắt đầu, và phía trước là những điều anh không thể lường trước được.
Trong đầu anh, những câu hỏi dồn dập hiện ra: Ai là người gửi thư? Điều gì đang chờ đợi anh trong phủ đệ này? Và quan trọng nhất, làm thế nào để tìm ra sự thật trong thế giới đầy bí ẩn này?
Trần Minh hít một hơi sâu, rồi bước tới trước cánh cổng lớn của phủ đệ nhà họ Lý. Dù bất kỳ điều gì xảy ra, anh biết rằng mình phải tiếp tục cuộc hành trình này, không chỉ vì trách nhiệm của một thám tử, mà còn vì một niềm tin mãnh liệt vào công lý và sự thật.
Cánh cổng dần mở ra, và Trần Minh bước vào thế giới của một thời đại đã qua, nơi mà một vụ án lớn đang chờ đợi anh vén màn bí ẩn.