Kế Hoạch Của Người Em Trai - Chương 4
Chương 4: Bí ẩn của người hầu gái
Trần Minh và Lý Khánh lặng lẽ quan sát cuộc gặp gỡ trong khu vườn. Khi Lý Tuấn và người đàn ông lạ mặt kết thúc cuộc trò chuyện, Trần Minh nhanh chóng ra hiệu cho Lý Khánh trở về phủ trước khi bị phát hiện. Cả hai quay lại phòng khách, nơi Trần Minh tiếp tục suy nghĩ về những gì anh vừa nghe được.
“Rõ ràng Lý Tuấn đang lên kế hoạch gì đó,” Trần Minh nói, giọng nghiêm nghị. “Anh ta đang tìm kiếm di chúc, nhưng có lẽ anh ta chưa tìm thấy nó.”
“Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo?” Lý Khánh hỏi, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
“Tôi cần tìm hiểu thêm về những gì đã xảy ra trước khi ông Lý Quang qua đời,” Trần Minh đáp. “Có ai đó trong nhà này biết rõ hơn về tình hình, và tôi nghĩ người đó là cô hầu gái đã bị giết.”
Lý Khánh gật đầu, đồng ý với nhận định của Trần Minh. “Đúng vậy, cô ta tên là Hương, một người hầu gái trung thành với cha tôi. Cô ấy làm việc ở đây từ khi còn rất trẻ, và cha tôi luôn tin tưởng cô ấy. Nhưng cách đây vài ngày, cô ấy bị sát hại một cách tàn nhẫn trong phòng riêng của mình. Cảnh sát đã điều tra, nhưng không tìm ra được manh mối nào.”
“Có ai khả nghi không? Cô Hương có mâu thuẫn với ai trong nhà không?” Trần Minh hỏi tiếp, cố gắng ghép nối các sự kiện.
“Không ai biết rõ về mâu thuẫn nào cả. Cô Hương là người hiền lành, ít nói, và không bao giờ gây sự với ai. Nhưng có một điều lạ là cô ấy đã từng cố gắng nói chuyện với tôi về một điều gì đó quan trọng trước khi chết. Tôi nghĩ cô ấy đã biết được điều gì đó liên quan đến cái chết của cha tôi và di chúc.” Lý Khánh đáp, ánh mắt anh ta thoáng chút hối tiếc vì đã không lắng nghe cô hầu gái khi còn có cơ hội.
“Chúng ta phải tìm hiểu kỹ hơn về cô Hương,” Trần Minh nói. “Tôi muốn xem qua phòng riêng của cô ấy và hỏi thêm một số người hầu khác. Có lẽ chúng ta sẽ tìm ra được manh mối.”
Lý Khánh dẫn Trần Minh đến khu nhà dành cho người hầu. Phòng của Hương nằm ở cuối dãy, một căn phòng nhỏ nhưng gọn gàng. Khi bước vào, Trần Minh cảm nhận được một bầu không khí u uất, như thể bóng ma của Hương vẫn còn lẩn khuất đâu đây.
Anh bắt đầu lục soát căn phòng một cách cẩn thận. Mọi thứ dường như được sắp xếp ngăn nắp, nhưng có một số dấu hiệu cho thấy Hương đã cố gắng che giấu điều gì đó. Trên bàn trang điểm, Trần Minh tìm thấy một quyển nhật ký nhỏ, với những trang giấy đã bị xé rách ở nhiều chỗ.
“Có vẻ như cô Hương đã ghi chép lại điều gì đó, nhưng ai đó đã xóa bỏ bằng chứng,” Trần Minh nói, lật qua những trang còn lại. Những gì còn sót lại không nhiều, nhưng một số dòng chữ vẫn có thể đọc được:
“Ngày 12 tháng 3: Ông chủ tỏ ra lo lắng. Ngài đã nói chuyện với tôi về việc di chúc… nhưng tôi không biết nên làm thế nào để giúp ngài. Có điều gì đó rất nguy hiểm đang xảy ra.”
“Ngày 14 tháng 3: Lý Tuấn đã gặp một người lạ trong vườn. Tôi cảm thấy bất an, nhưng không thể nói ra với ai.”
“Ngày 15 tháng 3: Tôi nghĩ mình đã biết sự thật về di chúc. Nếu điều này bị lộ ra, sẽ có người phải chịu hậu quả nặng nề. Tôi phải cảnh báo cậu Lý Khánh, nhưng không biết có nên…”
Trần Minh dừng lại, đôi mắt sáng lên. “Cô ấy đã biết điều gì đó, và cô ấy định nói cho anh biết, nhưng chưa kịp thì đã bị giết.”
Lý Khánh im lặng, sự hối hận hiện rõ trên khuôn mặt. “Tôi đã không lắng nghe cô ấy khi cô ấy cần. Nếu tôi chú ý hơn, có lẽ cô ấy đã không phải chết.”
“Chúng ta không thể thay đổi quá khứ, nhưng có thể tìm ra sự thật,” Trần Minh nói, giọng đầy quyết tâm. “Cô Hương có thể đã để lại manh mối nào đó ở đây. Chúng ta cần phải tìm ra nó.”
Trần Minh tiếp tục lục soát phòng, chú ý đến từng chi tiết nhỏ. Cuối cùng, anh tìm thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ được giấu kín dưới giường. Bên trong hộp là một mảnh giấy nhỏ với những dòng chữ viết vội:
“Nếu ai đó tìm thấy di chúc, hãy đưa nó cho cậu Lý Khánh. Đừng để rơi vào tay Lý Tuấn. Di chúc có một dấu ấn đặc biệt, chỉ người trung thực mới có thể thấy.”
“Dấu ấn đặc biệt? Cô Hương đã biết cách nhận diện di chúc thật,” Trần Minh nói, giọng đầy phấn khích. “Chúng ta cần phải tìm ra dấu ấn này. Có lẽ nó liên quan đến một ký hiệu nào đó mà chỉ những người tin cậy mới biết.”
Lý Khánh gật đầu, ánh mắt anh ta đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ tìm ra nó, thám tử Trần Minh. Cha tôi đã để lại manh mối, và tôi tin rằng chúng ta có thể tìm ra sự thật.”
Đúng lúc đó, một người hầu khác chạy vào, vẻ mặt hoảng hốt. “Thưa cậu Khánh, có chuyện rồi! Cậu Lý Tuấn đang nói chuyện với bà Lan, và tôi nghe thấy họ nhắc đến việc di chúc đã bị phát hiện!”
Trần Minh đứng bật dậy. “Chúng ta phải ngăn họ lại. Nếu di chúc rơi vào tay Lý Tuấn, mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.”
Lý Khánh không chần chừ, anh và Trần Minh lập tức chạy về phía phòng khách, nơi Lý Tuấn và bà Lan đang có cuộc trò chuyện căng thẳng. Cánh cửa phòng khách mở ra, và cả hai bước vào, chứng kiến Lý Tuấn đang cầm một mảnh giấy cũ trong tay, đôi mắt anh ta lộ rõ sự đắc ý.
“Anh Lý Khánh, anh đến đúng lúc lắm,” Lý Tuấn nói, giọng điệu đầy mỉa mai. “Tôi vừa tìm thấy di chúc của cha, và nó đã xác nhận mọi thứ. Tất cả tài sản sẽ thuộc về tôi.”
Trần Minh bước lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Lý Tuấn. “Anh Lý Tuấn, tôi nghĩ rằng chúng ta nên kiểm tra lại di chúc này trước khi đưa ra kết luận. Bởi vì có điều gì đó không đúng ở đây.”
Lý Tuấn nhếch mép cười, nhưng đôi mắt anh ta lóe lên một tia nghi ngờ. “Thám tử Trần Minh, ông muốn nói gì? Tôi đã tìm thấy di chúc này trong phòng của cha. Nó không thể sai được.”
Trần Minh tiến gần hơn, đôi mắt anh nhìn thẳng vào mảnh giấy trong tay Lý Tuấn. “Anh Lý Tuấn, di chúc này có một dấu ấn đặc biệt, và chỉ người trung thực mới có thể nhìn thấy. Nếu anh không ngại, chúng ta hãy cùng kiểm tra.”
Lý Tuấn hơi lúng túng, nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin. “Được thôi, tôi không có gì phải giấu giếm.”
Trần Minh nhận lấy mảnh di chúc từ tay Lý Tuấn, đôi mắt anh chăm chú quan sát. Anh cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ về mảnh giấy này, nhưng chưa thể xác định rõ. Bất ngờ, một ý tưởng lóe lên trong đầu anh.
“Chúng ta cần một nguồn sáng khác,” Trần Minh nói, rồi quay sang bà Lan. “Bà có thể chuẩn bị cho tôi một chiếc đèn dầu không?”
Bà Lan vội vã đi lấy đèn dầu, và chỉ vài phút sau, Trần Minh đã cầm trong tay chiếc đèn. Anh điều chỉnh ánh sáng, chiếu trực tiếp lên mảnh giấy. Và khi ánh sáng chiếu qua lớp giấy mỏng, một ký hiệu mờ ẩn hiện lên – một dấu ấn của một con chim phượng hoàng đang bay lên, biểu tượng của sự trung thành và chính trực.
“Đây là dấu ấn mà ông Lý Quang đã để lại. Nó xác nhận rằng di chúc này là thật,” Trần Minh nói, nhưng giọng anh không giấu được sự căng thẳng. “Nhưng có một điều quan trọng: dấu ấn này chỉ hiện lên khi được chiếu bởi nguồn sáng tự nhiên hoặc ánh sáng từ đèn dầu, chứ không phải ánh sáng bình thường. Và chỉ người có ý định trung thực mới có thể nhìn thấy nó rõ ràng.”
Lý Tuấn mặt tái nhợt, anh ta lùi lại một bước, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh. “Vậy là sao? Điều này có nghĩa là gì?”
“Điều này có nghĩa là nếu anh không thể nhìn thấy dấu ấn này rõ ràng, thì có lẽ ý định của anh không hoàn toàn trung thực,” Trần Minh đáp, ánh mắt anh sắc lạnh. “Và điều đó khiến chúng ta phải đặt câu hỏi về mục đích thực sự của anh trong việc tìm kiếm di chúc này.”
Lý Tuấn im lặng, không thể nói thêm gì nữa. Sự thật đã bắt đầu hé lộ, và Trần Minh biết rằng cuộc điều tra của anh đang dần đi đến những kết quả quan trọng.
Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu, những bí mật dần được phơi bày. Nhưng cuộc điều tra chưa kết thúc, và Trần Minh biết rằng vẫn còn nhiều nguy hiểm đang chờ đợi anh ở phía trước. Liệu anh có thể vạch trần toàn bộ sự thật và bảo vệ gia đình họ Lý khỏi những âm mưu đen tối? Chỉ có thời gian mới có thể trả lời.