Kế Hoạch Của Người Em Trai - Chương 9
Chương 9: Công lý được thực thi
Sáng hôm sau, bầu trời phủ đệ nhà họ Lý trong xanh một cách kỳ lạ. Không khí yên tĩnh và thanh bình sau đêm dài đầy biến cố. Trần Minh và Lý Khánh thức dậy sớm, chuẩn bị cho những sự kiện quan trọng sắp diễn ra. Hôm nay, mọi sự thật sẽ được đưa ra ánh sáng trước pháp luật, và số phận của Lý Tuấn sẽ được quyết định.
Cả phủ đệ chìm trong không khí trang nghiêm khi các quan chức địa phương đến để thẩm tra vụ án. Trần Minh đã liên lạc với những người có thẩm quyền ngay sau khi sự thật được phơi bày. Ông Từ, một vị quan lớn trong triều đình, người đã quen biết gia đình họ Lý từ lâu, được giao nhiệm vụ chủ trì cuộc điều tra.
Khi mọi người tập trung tại phòng chính của phủ đệ, không khí trở nên nặng nề. Lý Tuấn bị đưa vào phòng, bị áp giải bởi hai lính canh, ánh mắt anh ta trông mệt mỏi và đầy sự hối hận. Trước mặt anh ta là Trần Minh, Lý Khánh, thầy Phong, và ông Từ.
Ông Từ nhìn Lý Tuấn với ánh mắt sắc lạnh, nhưng cũng có phần xót xa. “Lý Tuấn, ngươi có biết rằng những hành động của ngươi đã gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào không? Gia đình ngươi từng là một trong những gia đình quyền quý nhất trong vùng, nhưng lòng tham của ngươi đã hủy hoại tất cả.”
Lý Tuấn cúi đầu, không nói nên lời. Anh ta biết rằng không còn lý do nào có thể biện hộ cho hành động của mình nữa. Sự im lặng kéo dài, chỉ có tiếng gió nhẹ lùa qua cửa sổ, mang theo sự lạnh lẽo của sự thật tàn nhẫn.
Trần Minh đứng dậy, đưa ra những bằng chứng mà anh đã thu thập được. “Thưa quan lớn, chúng tôi đã điều tra kỹ lưỡng và phát hiện ra rằng Lý Tuấn đã âm mưu giết hại cha mình, ông Lý Quang, để chiếm đoạt tài sản. Anh ta đã sử dụng một loại thảo dược độc hại, được gọi là Hổ Quyết, để gây ra cơn đau tim cho ông Lý Quang, và sau đó cố gắng thay đổi di chúc bằng cách phá hủy dấu ấn mà ông Lý Quang đã để lại.”
Thầy Phong tiếp lời, giải thích về dấu ấn và cách mà ông đã giúp củng cố nó để bảo vệ di chúc khỏi sự phá hủy. Ông cũng nhấn mạnh rằng hành động của Lý Tuấn không chỉ là vi phạm pháp luật mà còn xúc phạm đến tinh thần gia đình và di sản mà ông Lý Quang đã để lại.
Ông Từ lắng nghe, gật đầu từng đợt, rồi quay sang Lý Tuấn. “Ngươi còn gì để nói không?”
Lý Tuấn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ và căng thẳng. “Tôi không có lời bào chữa nào. Tôi đã sai… Tôi đã để lòng tham và sự ghen ghét làm mờ mắt. Tôi biết rằng mình đáng bị trừng phạt.”
Ông Từ nhìn Lý Tuấn một lúc lâu, rồi quay sang Trần Minh và Lý Khánh. “Các ngươi đã làm rất tốt trong việc phơi bày sự thật. Gia đình họ Lý đã trải qua một cơn bão lớn, nhưng sự trung thực và kiên định của các ngươi đã giúp bảo vệ danh dự và di sản của gia đình.”
Trần Minh cúi đầu cảm tạ, nhưng trong lòng anh biết rằng công lý không chỉ là việc vạch trần sự thật mà còn là việc sửa chữa những thiệt hại đã gây ra. “Thưa quan lớn, tôi hy vọng rằng Lý Tuấn sẽ có cơ hội để chuộc lại lỗi lầm của mình. Gia đình họ Lý cần được tái lập trật tự và hòa bình sau tất cả những gì đã xảy ra.”
Lý Khánh đứng lên, giọng anh đầy sự cảm thông. “Em trai tôi đã phạm nhiều sai lầm, nhưng tôi vẫn mong rằng anh ấy có thể được tha thứ. Gia đình chúng tôi đã mất đi quá nhiều, và tôi không muốn mất thêm ai nữa.”
Ông Từ suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Lý Tuấn, ngươi sẽ phải chịu hình phạt xứng đáng cho những gì ngươi đã làm. Tuy nhiên, xét đến sự hối cải của ngươi và nguyện vọng của gia đình, ta sẽ đề xuất với triều đình rằng ngươi nên được hưởng khoan hồng, với điều kiện ngươi phải dành phần còn lại của đời mình để chuộc lại lỗi lầm bằng cách phục vụ cộng đồng và bảo vệ di sản của gia đình.”
Lý Tuấn ngạc nhiên nhìn ông Từ, rồi nhìn sang Lý Khánh. Anh ta không nói nên lời, nhưng trong đôi mắt anh ta lóe lên một tia hy vọng, một tia sáng nhỏ nhoi giữa bóng tối tuyệt vọng. “Cảm ơn… anh Khánh, cảm ơn mọi người. Tôi sẽ không làm mọi người thất vọng nữa.”
Ông Từ tuyên bố kết thúc cuộc điều tra, và Lý Tuấn được áp giải về để chờ quyết định của triều đình. Nhưng khi anh ta bước ra khỏi phòng, Lý Khánh đã tiến tới, ôm chầm lấy em trai mình trong một cử chỉ đầy tình thương. “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua điều này, em trai.”
Trần Minh nhìn cảnh tượng ấy, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Công lý đã được thực thi, nhưng quan trọng hơn, gia đình họ Lý đã tìm thấy con đường để hàn gắn những vết thương. Anh biết rằng cuộc điều tra này không chỉ là về việc tìm ra sự thật mà còn là về việc bảo vệ những giá trị cốt lõi của tình thân, lòng trung thực và sự tha thứ.
Vài ngày sau, mọi chuyện dần lắng xuống. Phủ đệ nhà họ Lý trở lại với nhịp sống bình yên, nhưng vẫn còn đó những dấu ấn của quá khứ. Lý Tuấn, dù phải đối mặt với những hình phạt của pháp luật, đã bắt đầu một hành trình mới, một hành trình để chuộc lại lỗi lầm của mình và tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn.
Trần Minh chuẩn bị rời khỏi phủ đệ, kết thúc sứ mệnh của mình. Trước khi đi, anh đã có một cuộc trò chuyện cuối cùng với Lý Khánh.
“Anh đã làm rất tốt, Lý Khánh,” Trần Minh nói, giọng đầy sự ngưỡng mộ. “Anh đã bảo vệ được gia đình mình và giữ vững những giá trị mà cha anh để lại. Tôi tin rằng ông Lý Quang sẽ rất tự hào về anh.”
Lý Khánh mỉm cười, nhưng trong đôi mắt anh vẫn còn đó một nỗi buồn. “Cảm ơn ông, Trần Minh. Không có ông, tôi không biết liệu mình có thể vượt qua mọi chuyện không. Dù sao đi nữa, gia đình tôi sẽ cố gắng để làm lại từ đầu, và tôi sẽ luôn nhớ đến những lời dạy của cha.”
Trần Minh gật đầu, cảm thấy hài lòng với những gì anh đã làm. “Đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm: bảo vệ sự thật và làm điều đúng đắn. Bây giờ, tôi phải đi, nhưng tôi sẽ luôn ở đây nếu anh cần.”
Lý Khánh tiễn Trần Minh ra đến cổng, cả hai nhìn nhau một lúc trước khi chia tay. Trần Minh bước lên con đường dài dẫn ra khỏi phủ đệ, lòng anh nhẹ nhàng nhưng đầy ý chí, sẵn sàng đối mặt với những nhiệm vụ mới trong tương lai.
Cuộc điều tra tại phủ đệ nhà họ Lý đã kết thúc, nhưng những giá trị mà nó để lại sẽ còn mãi. Công lý đã được thực thi, sự thật đã được phơi bày, và quan trọng nhất, tình thân đã chiến thắng. Trần Minh biết rằng trên con đường dài đầy thử thách của mình, sẽ còn nhiều cuộc chiến khác chờ đợi, nhưng anh sẽ luôn nhớ về những gì đã trải qua tại nơi này, như một lời nhắc nhở về sức mạnh của lòng trung thực và tình yêu thương.