Kế Hoạch Của Tướng Quân - Chương 2
Chương 2: Cuộc gặp gỡ với vị tướng quân
Thành Tần Lạc – Thủ phủ của nhà Tần
Trần Nam bước qua cổng thành lớn, trước mặt anh hiện ra một cảnh tượng hùng vĩ chưa từng thấy. Những con đường lát đá cuội nối dài, với người dân bận rộn đi lại trong trang phục cổ truyền. Các chiến binh mặc giáp sắt đi tuần tra, tay lăm lăm giáo mác, tạo nên một không khí vừa hùng dũng vừa trang nghiêm.
“Có lẽ đây là thủ đô của nhà Tần,” Trần Nam tự nhủ, mắt đảo quanh tìm kiếm bất kỳ manh mối nào có thể dẫn anh đến vị tướng quân mà Từ Thế đã nhắc tới.
Khi anh đang đi dọc theo con phố chính, một nhóm binh lính từ xa tiến lại. Dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, gương mặt nghiêm nghị, tay nắm chặt thanh kiếm đang giắt bên hông. Người đàn ông đó có vẻ ngoài uy nghi, oai phong, nhưng đôi mắt ánh lên sự sắc bén và lạnh lùng.
“Hãy dừng lại!” Giọng nói của người đàn ông vang lên, khiến mọi người xung quanh ngừng lại, quay đầu nhìn về phía anh.
Trần Nam bình tĩnh đối diện với ánh mắt của người đàn ông. Anh nhận ra đây có thể là cơ hội tốt để tiếp cận với vị tướng quân quyền lực mà mình cần điều tra. Anh cúi đầu chào một cách tôn trọng.
“Ngươi là ai? Tại sao lại lang thang trong thành mà không có mục đích rõ ràng?” người đàn ông hỏi, giọng đầy quyền uy.
“Ta là một lữ khách đến từ phương xa,” Trần Nam đáp, khéo léo chọn từ ngữ. “Ta đang tìm kiếm cơ hội học hỏi và tìm hiểu về đất nước vĩ đại này.”
Người đàn ông nhìn Trần Nam một lúc, rồi đột nhiên cười lớn. “Học hỏi? Ngươi không biết ngươi đang đứng trước ai sao? Ta là Tướng quân Liễu Thừa Uy, người được giao phó việc bảo vệ thành Tần Lạc này.”
Trần Nam khẽ giật mình. Đây chính là người mà Từ Thế đã nhắc đến. Anh nhanh chóng chắp tay, cúi đầu kính cẩn.
“Thưa Tướng quân, ta thật may mắn được diện kiến một nhân vật vĩ đại như ngài. Nếu có thể, ta xin phép được lưu lại thành một thời gian để học hỏi thêm từ ngài.”
Liễu Thừa Uy nheo mắt nhìn Trần Nam, rồi bất ngờ gật đầu. “Hừm, ngươi có vẻ là một người biết kính trên nhường dưới. Được, ta sẽ cho phép ngươi ở lại trong quân doanh của ta một thời gian. Nhưng hãy nhớ, ta không chấp nhận sự lơ là hoặc thiếu trung thực.”
“Ta sẽ ghi nhớ lời ngài,” Trần Nam đáp, giữ cho giọng mình bình tĩnh. Dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có để anh tiếp cận gần hơn với tướng quân.
Liễu Thừa Uy quay sang ra lệnh cho một binh lính bên cạnh. “Dẫn người này về doanh trại, sắp xếp cho hắn một chỗ nghỉ ngơi. Ta muốn biết thêm về người lữ khách kỳ lạ này.”
Người lính tuân lệnh, ra dấu cho Trần Nam đi theo. Trên đường đến doanh trại, Trần Nam không khỏi tự hỏi về con người thực sự của Liễu Thừa Uy. Một người đàn ông quyền lực và có vẻ ngoài cương nghị như vậy có thể che giấu một âm mưu gì đằng sau sự uy nghi của mình?
Tại doanh trại của Liễu Thừa Uy…
Doanh trại nằm ở phía đông thành, được bao quanh bởi những bức tường cao và binh lính canh gác nghiêm ngặt. Trần Nam được dẫn đến một căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ, nơi anh có thể nghỉ ngơi và chuẩn bị cho những gì sắp tới.
Khi đêm buông xuống, Trần Nam ngồi bên ngọn đèn dầu nhỏ trong phòng, suy nghĩ về bước đi tiếp theo. Cuộc gặp gỡ với Liễu Thừa Uy đã mang đến cho anh cơ hội để thâm nhập vào lòng doanh trại và khám phá những bí mật có thể đang được che giấu. Nhưng anh cũng hiểu rằng mỗi bước đi sai lầm có thể khiến anh mất mạng.
Bỗng có tiếng gõ cửa. Trần Nam đứng dậy, mở cửa và thấy một người lính trẻ đứng đó, gương mặt lo lắng.
“Xin lỗi đã làm phiền ngài,” người lính nói khẽ, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Trần Nam. “Tướng quân Liễu Thừa Uy muốn gặp ngài tại đại sảnh. Ngài phải đến ngay.”
Trần Nam gật đầu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh dù trong lòng đang dậy sóng. Anh theo chân người lính ra khỏi căn phòng, cảm nhận không khí căng thẳng trong doanh trại.
Tại đại sảnh của doanh trại…
Liễu Thừa Uy đứng giữa sảnh, bên cạnh là một vài vị quan quân và binh lính thân cận. Khi Trần Nam bước vào, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía anh. Liễu Thừa Uy khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh.
“Ta đã suy nghĩ về lời ngươi nói lúc ban chiều,” Liễu Thừa Uy nói, giọng không còn sự hài hước. “Ngươi đến từ phương xa, nhưng ta vẫn không biết ngươi là ai, đến từ đâu và mục đích thật sự của ngươi là gì.”
Trần Nam cảm nhận được sự nghi ngờ trong lời nói của Liễu Thừa Uy, nhưng anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
“Thưa Tướng quân, ta chỉ là một người lữ khách, không có mục đích nào khác ngoài việc học hỏi và hiểu thêm về đất nước này. Nếu có điều gì khiến ngài nghi ngờ, ta sẵn sàng chứng minh sự trung thực của mình.”
Liễu Thừa Uy bước tới gần, ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm can của Trần Nam. “Ngươi có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ta không phải là kẻ dễ bị lừa. Hãy nhớ rằng, nếu ta phát hiện ra ngươi có ý đồ gì khác, đừng mong rời khỏi thành này một cách an toàn.”
Trần Nam nhìn thẳng vào mắt Liễu Thừa Uy, cảm nhận được sự căng thẳng bao trùm cả căn phòng. “Ta hiểu rõ lời ngài, thưa Tướng quân. Ta sẽ không làm gì để ngài phải thất vọng.”
Liễu Thừa Uy nhìn Trần Nam thêm một lúc, rồi đột nhiên cười lớn. “Rất tốt! Ta sẽ để mắt đến ngươi. Hãy làm tốt phần việc của mình, và có lẽ ngươi sẽ có cơ hội chứng minh lòng trung thành của mình với ta.”
Sau lời nói đó, Liễu Thừa Uy ra lệnh cho mọi người giải tán. Trần Nam rời khỏi đại sảnh, trong lòng đầy lo lắng nhưng cũng không kém phần quyết tâm. Anh biết rằng mình đã lọt vào tầm ngắm của một kẻ nguy hiểm, nhưng cũng chính vì thế mà anh càng phải cẩn thận hơn.
Đêm đó, trong căn phòng nhỏ, Trần Nam lặng lẽ chuẩn bị cho nhiệm vụ đầy hiểm nguy phía trước.