Kế Hoạch Của Tướng Quân - Chương 3
Chương 3: Bí ẩn của những cái chết liên tiếp
Buổi sáng tại doanh trại…
Ngày hôm sau, Trần Nam thức dậy từ rất sớm, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng cho những gì có thể xảy ra. Anh biết rằng nhiệm vụ lần này không hề dễ dàng, và nếu không cẩn thận, anh có thể sẽ không bao giờ trở về thời đại của mình. Sau khi ăn một bữa sáng đạm bạc, anh bắt đầu đi dạo quanh doanh trại, cố gắng quan sát và thu thập thông tin.
Không khí trong doanh trại có vẻ căng thẳng, binh lính di chuyển liên tục với ánh mắt cảnh giác. Trần Nam chú ý thấy rằng có rất nhiều nhóm nhỏ đang thì thầm to nhỏ, ánh mắt lấm lét như sợ hãi điều gì đó. Anh dừng lại bên một đám lính đang trò chuyện với nhau, cố tình nghe lỏm.
“Mọi người đã nghe tin gì chưa?” một người lính thấp giọng nói, vẻ mặt căng thẳng. “Lại có thêm một người chết nữa đêm qua.”
“Cái gì? Lại một người nữa sao?” một người lính khác đáp lại, giọng nói pha lẫn nỗi sợ hãi. “Ai vậy? Có phải lại là một người có liên quan đến tướng quân không?”
“Phải, lần này là một quan chức trong triều đình, người đã chống lại kế hoạch của tướng quân trong cuộc họp lần trước,” người lính đầu tiên tiếp tục, giọng nói trầm xuống. “Nghe nói ông ta bị treo cổ trong phòng riêng, nhưng không ai tin rằng đó là tự sát.”
Trần Nam nghe vậy liền quay mặt đi, cố gắng tỏ ra như không có hứng thú, nhưng trong lòng anh đang sôi sục. Rõ ràng những cái chết liên tiếp này không phải là ngẫu nhiên, và tất cả đều có liên quan đến Liễu Thừa Uy. Anh quyết định phải tìm hiểu sâu hơn về những cái chết bí ẩn này.
Tại một góc khuất trong doanh trại…
Buổi chiều, Trần Nam bắt đầu lân la tìm đến những binh lính có vẻ ít cảnh giác hơn để hỏi thăm thêm về tình hình. Sau khi trò chuyện với một vài người, anh tình cờ gặp được một người lính già có vẻ ngoài khắc khổ, đang ngồi một mình dưới gốc cây lớn.
“Chào ông, ta là người mới đến đây, đang cố gắng hiểu thêm về cuộc sống trong doanh trại,” Trần Nam bắt chuyện, cố gắng tỏ ra thân thiện. “Ta nghe nói gần đây có nhiều cái chết bất thường xảy ra. Ông có biết gì không?”
Người lính già ngước lên nhìn Trần Nam, đôi mắt mờ đục nhưng ánh lên vẻ hiểu biết. Ông ta thở dài, rồi nói nhỏ:
“Cậu là người mới, không biết thì ta nói cho nghe. Những cái chết này đều có liên quan đến tướng quân Liễu Thừa Uy. Ai mà dám chống lại ông ta, thì đều không có kết cục tốt đẹp.”
“Ý ông là sao? Tại sao tướng quân lại muốn hại những người đó?” Trần Nam hỏi, cố gắng moi thêm thông tin.
Người lính già liếc nhìn xung quanh, như sợ ai đó nghe thấy. “Ta không dám nói nhiều, nhưng nghe đồn rằng tướng quân có tham vọng rất lớn. Ông ta muốn trở thành người nắm quyền lực tối cao, và bất kỳ ai cản đường đều sẽ bị loại trừ. Những cái chết mà cậu nghe nói chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.”
Trần Nam nheo mắt, suy nghĩ về những lời nói đó. Rõ ràng, âm mưu của Liễu Thừa Uy còn sâu xa hơn những gì anh tưởng tượng. Anh quyết định sẽ phải tiếp tục điều tra, nhưng cần phải cẩn thận hơn để không bị phát hiện.
Đêm xuống tại doanh trại…
Đêm hôm đó, Trần Nam quyết định thực hiện một hành động táo bạo. Anh lẻn ra ngoài trong bóng đêm, bám theo các binh lính đang đi tuần tra. Anh biết rằng, nếu muốn khám phá ra sự thật, anh cần phải đột nhập vào những nơi mà chỉ những người thân cận của tướng quân mới được vào.
Trần Nam đi dọc theo các hành lang tối tăm của doanh trại, cẩn thận để không gây ra tiếng động. Anh biết mình không có nhiều thời gian, nếu bị phát hiện, anh sẽ không thể trốn thoát được. Sau một hồi luồn lách, anh phát hiện một căn phòng lớn, cửa khóa chặt nhưng có một ánh sáng mờ mờ lọt ra từ khe cửa.
Anh nhè nhẹ đẩy cửa, cố gắng không để phát ra tiếng động. Khi cửa mở ra, anh thấy một cảnh tượng kỳ lạ. Trong phòng, trên bàn lớn, là hàng loạt những tài liệu và bản đồ, cùng với một bức tượng nhỏ bằng vàng, có khắc hình một con chim phượng hoàng. Những tài liệu này có vẻ là kế hoạch chiến lược quân sự, nhưng Trần Nam nhận ra chúng còn có gì đó khác.
Anh lật giở những tài liệu, và phát hiện những danh sách người đã chết, cùng với lý do chính thức được báo cáo. Nhưng điều làm anh chú ý hơn cả là một bản danh sách khác, ghi tên những người bị xem là “kẻ thù” của tướng quân, và tất cả đều bị đánh dấu là “loại bỏ.”
“Bản danh sách tử thần…” Trần Nam thầm nghĩ, trái tim anh đập mạnh.
Ngay khi anh định thu thập một vài tài liệu làm bằng chứng, cánh cửa bỗng bật mở, và Liễu Thừa Uy đứng sừng sững trước mặt anh, ánh mắt đầy giận dữ.
“Ngươi đang làm gì ở đây?” Liễu Thừa Uy gầm lên, tay đặt lên cán kiếm.
Trần Nam cố giữ bình tĩnh, nhanh chóng nhét một tờ giấy vào túi áo trước khi quay lại đối diện với vị tướng quân.
“Thưa tướng quân, ta… ta chỉ đang tìm kiếm chỗ để nghỉ ngơi, không ngờ lại lạc vào đây,” Trần Nam nói dối, nhưng biết rằng Liễu Thừa Uy không dễ dàng bị lừa.
Liễu Thừa Uy tiến tới gần, đôi mắt đầy đe dọa. “Ngươi nghĩ rằng ta ngu ngốc sao? Ngươi đang âm mưu gì? Tại sao ngươi lại lẻn vào đây?”
Trần Nam nhận ra mình đã bị phát hiện và không còn lựa chọn nào khác. Anh quyết định thử một canh bạc lớn, hy vọng sẽ đánh lạc hướng được tướng quân.
“Ta chỉ muốn hiểu rõ hơn về những gì ngài đang làm, thưa tướng quân,” Trần Nam nói, giọng vẫn giữ bình tĩnh. “Ta nghe nói ngài đang chuẩn bị cho một kế hoạch lớn, và ta muốn giúp đỡ nếu có thể.”
Liễu Thừa Uy nhìn Trần Nam chằm chằm, đôi mắt sắc bén như dò xét từng lời nói của anh. “Giúp đỡ? Ngươi nghĩ ngươi có thể giúp được gì cho ta?”
Trần Nam mỉm cười nhạt. “Ngài là một tướng quân tài ba, và ta tin rằng ngài có một kế hoạch lớn. Nhưng mỗi kế hoạch đều cần có những người trung thành và khéo léo. Nếu ngài cho ta cơ hội, ta sẽ chứng minh rằng ta có thể là một người như vậy.”
Liễu Thừa Uy vẫn giữ im lặng trong giây lát, rồi ông ta đột nhiên bật cười lớn. “Ngươi thật táo bạo, nhưng ta thích điều đó. Được, ta sẽ cho ngươi cơ hội. Nhưng hãy nhớ, một khi đã bước vào, ngươi không còn đường lui nữa.”
“Ta hiểu rõ điều đó,” Trần Nam đáp, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Thừa Uy quay người, ra hiệu cho Trần Nam đi theo. “Tối nay ngươi hãy chuẩn bị, ngày mai ta sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng. Đừng làm ta thất vọng.”
Trần Nam theo chân Liễu Thừa Uy, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Anh biết rằng mình đã tiến thêm một bước gần hơn tới việc vạch trần âm mưu của tướng quân, nhưng cũng đồng thời đặt mình vào vòng nguy hiểm chết người.
Đêm đó, Trần Nam nằm trên giường, không thể chợp mắt. Anh biết rằng ngày mai sẽ là một bước ngoặt lớn trong cuộc điều tra của mình, và anh phải chuẩn bị tinh thần cho bất kỳ điều gì có thể xảy ra.