Kế Hoạch Của Tướng Quân - Chương 4
Chương 4: Manh mối từ người dân
Sáng hôm sau tại doanh trại…
Trần Nam thức dậy khi ánh mặt trời chưa kịp ló rạng, lòng đầy nặng trĩu. Lời hứa hẹn từ tướng quân Liễu Thừa Uy hôm qua khiến anh vừa phấn khích vừa lo âu. Anh biết rằng nhiệm vụ mà tướng quân giao phó sẽ không đơn giản, và nếu không cẩn thận, anh có thể sẽ gặp nguy hiểm thực sự.
Khi bước ra khỏi phòng, một người lính đã đứng đợi sẵn ngoài cửa. “Tướng quân Liễu Thừa Uy đã lệnh cho ngài tới gặp ngay tại doanh trại chính,” người lính nói với giọng trầm và nghiêm nghị.
Trần Nam gật đầu, cố giữ vẻ điềm tĩnh. “Được rồi, ta sẽ tới ngay,” anh đáp, rồi theo chân người lính về phía doanh trại chính.
Tại doanh trại chính…
Khi tới nơi, Trần Nam thấy Liễu Thừa Uy đã đứng sẵn bên bàn lớn, trên đó là bản đồ quân sự và những tài liệu quan trọng. Những vị quan thân cận khác cũng có mặt, tất cả đều mang vẻ nghiêm trọng.
“Ngươi đến đúng lúc,” Liễu Thừa Uy nói, giọng đầy uy quyền. “Ta có một nhiệm vụ quan trọng cần giao cho ngươi.”
Trần Nam bước lên một bước, cúi đầu chờ đợi. “Xin tướng quân ra lệnh.”
“Trong những ngày gần đây, đã có nhiều tin đồn từ dân chúng về những âm mưu chống đối lại ta. Ta cần ngươi xuống thành phố, trà trộn vào dân thường để thu thập thông tin. Ta muốn biết ai đứng sau những tin đồn này và chúng có thật hay không.”
Trần Nam khẽ nhíu mày, cảm thấy nhiệm vụ này có thể dẫn anh tới những manh mối mà anh đang tìm kiếm. “Ta sẽ thực hiện nhiệm vụ ngay lập tức,” anh đáp.
Liễu Thừa Uy gật đầu, ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ. “Nhớ kỹ, nếu ngươi phát hiện ra bất kỳ điều gì đáng ngờ, hãy báo lại ngay cho ta. Đừng dại dột làm theo ý mình.”
“Ta hiểu rõ, thưa tướng quân,” Trần Nam đáp, rồi quay bước ra ngoài, chuẩn bị cho nhiệm vụ.
Tại thành phố Tần Lạc…
Trần Nam nhanh chóng hòa mình vào dòng người tấp nập trong thành phố. Anh ăn mặc như một người dân thường, cẩn thận lắng nghe những cuộc trò chuyện bên đường, tại các chợ và quán trà. Người dân có vẻ sợ hãi, nhưng đồng thời cũng đang xôn xao về những cái chết bí ẩn và về vị tướng quân Liễu Thừa Uy.
Tại một quán trà nhỏ ven đường, Trần Nam lặng lẽ ngồi xuống, gọi một tách trà và lắng nghe những câu chuyện xung quanh. Trong một góc khuất của quán, anh thấy một nhóm người đang thì thầm với nhau. Họ có vẻ lo lắng, ánh mắt liên tục liếc nhìn xung quanh.
“Ta nghe nói người con trai của gia đình họ Trần cũng đã bị bắt đi,” một người đàn ông trung niên nói với giọng trầm.
“Phải, ai cũng bảo rằng cậu ta có liên quan đến âm mưu lật đổ tướng quân, nhưng ta không tin,” một phụ nữ ngồi bên cạnh tiếp lời. “Gia đình họ vốn là người lương thiện, không bao giờ dính dáng tới chuyện đó.”
Trần Nam chú ý tới cuộc trò chuyện này. Anh biết rằng đây có thể là manh mối dẫn anh tới những sự thật mà anh cần tìm hiểu. Khi nhóm người rời khỏi quán trà, anh lặng lẽ theo dõi họ từ xa.
Tại nhà của gia đình họ Trần…
Sau một lúc theo dõi, Trần Nam thấy nhóm người dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố. Ngôi nhà trông cũ kỹ, nhưng lại có một vẻ ấm cúng và thanh bình. Khi những người đó bước vào, Trần Nam quyết định đến gần và gõ cửa.
Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ lớn tuổi với gương mặt lo lắng xuất hiện. “Ngài là ai? Có chuyện gì sao?” bà hỏi với giọng dè dặt.
Trần Nam khẽ cúi đầu. “Ta là một người lữ khách, nghe nói gia đình bà đang gặp khó khăn. Ta đến đây để giúp đỡ nếu có thể.”
Người phụ nữ nhìn anh với ánh mắt ngờ vực, nhưng sau đó thở dài và mời anh vào nhà. Khi bước vào, Trần Nam thấy trong nhà có vài người nữa, trong đó có một người đàn ông trung niên với vẻ mặt mệt mỏi.
“Ngài là ai, và tại sao lại muốn giúp chúng tôi?” người đàn ông hỏi, giọng đầy cảnh giác.
Trần Nam ngồi xuống, cố gắng tỏ ra chân thành. “Ta nghe nói con trai của ông bị bắt đi vì liên quan đến một âm mưu. Ta không tin cậu ấy có tội và muốn tìm hiểu thêm về sự việc này.”
Người đàn ông nhìn Trần Nam một lúc lâu, rồi thở dài. “Con trai ta, Trần Khải, là một thanh niên tốt bụng, luôn làm việc chăm chỉ để giúp đỡ gia đình. Nhưng một ngày nọ, cậu ấy đột nhiên bị bắt đi, bị buộc tội tham gia vào một âm mưu lật đổ tướng quân. Chúng tôi không biết làm thế nào để cứu con trai mình, chỉ biết cầu nguyện cho cậu ấy được an toàn.”
Người phụ nữ lớn tuổi, có lẽ là mẹ của Trần Khải, bắt đầu khóc. “Con trai tôi không phải là kẻ xấu, nhưng không ai nghe chúng tôi nói. Chúng tôi sợ rằng cậu ấy sẽ không bao giờ trở về.”
Trần Nam im lặng lắng nghe, trong lòng đầy thương cảm. Anh nhận ra rằng đây có thể là một trong những người bị hại oan uổng bởi âm mưu của tướng quân Liễu Thừa Uy. Anh biết rằng mình cần phải điều tra sâu hơn về vụ việc này.
“Ta sẽ cố gắng tìm hiểu thêm về chuyện này và cứu con trai bà nếu có thể,” Trần Nam nói, ánh mắt kiên định. “Hãy tin tưởng ta.”
Người đàn ông gật đầu, đôi mắt ánh lên chút hy vọng. “Cảm ơn ngài. Chúng tôi không biết phải làm sao nếu không có sự giúp đỡ của ngài.”
Khi rời khỏi ngôi nhà…
Trần Nam quyết định tiếp tục điều tra về Trần Khải và những người khác có liên quan đến vụ bắt giữ này. Anh biết rằng việc này không hề đơn giản, nhưng anh không thể đứng nhìn những người vô tội phải chịu oan khuất.
Trần Nam quyết định sẽ tìm đến những người quen biết với Trần Khải, những người có thể cung cấp thêm thông tin về âm mưu mà cậu ấy bị buộc tội. Anh biết rằng mỗi bước đi của mình sẽ đưa anh đến gần hơn với sự thật, nhưng cũng đồng nghĩa với việc đẩy mình vào vòng nguy hiểm của tướng quân Liễu Thừa Uy.
Trần Nam hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định khi nhìn về phía trước.
Anh biết rằng cuộc điều tra này sẽ đầy thử thách, nhưng anh quyết tâm vạch trần sự thật và cứu lấy những người vô tội. Trong lòng anh, ngọn lửa công lý bùng cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.