Kế Hoạch Của Tướng Quân - Chương 7
Chương 7: Sự phản bội từ đồng minh
Buổi sáng tại doanh trại…
Khi ánh mặt trời lên cao, Trần Nam cảm thấy thời gian đang trôi qua nhanh chóng. Anh biết rằng mình cần phải hành động quyết đoán để vạch trần âm mưu của Liễu Thừa Uy trước khi tướng quân kịp thực hiện những bước cuối cùng trong kế hoạch của mình.
Trở lại doanh trại, Trần Nam gặp một trong những người lính trẻ mà anh đã kết bạn trong thời gian ngắn ngủi ở đây. Người lính này, tên là Hạo, đã từng chia sẻ nhiều thông tin hữu ích với anh, và Trần Nam tin rằng Hạo có thể giúp anh trong cuộc điều tra đầy nguy hiểm này.
“Hạo, ta cần nói chuyện với ngươi,” Trần Nam nói, kéo Hạo vào một góc khuất trong doanh trại để tránh bị nghe lén.
“Chuyện gì vậy, Trần Nam? Có vẻ như ngươi đang lo lắng,” Hạo đáp, ánh mắt tò mò.
“Ta đã tìm ra một số thông tin quan trọng về tướng quân Liễu Thừa Uy. Ngươi phải giúp ta đưa những thông tin này đến một người mà ta có thể tin tưởng trong triều đình, một người có thể hành động trước khi quá muộn.”
Hạo nhìn Trần Nam một lúc, rồi gật đầu. “Ngươi đã giúp ta và nhiều người khác ở đây. Ta sẽ làm bất cứ điều gì có thể để giúp ngươi. Ngươi muốn ta liên lạc với ai?”
“Người duy nhất ta nghĩ đến là đại tướng quân Trịnh Đạt,” Trần Nam nói. “Ông ta là một trong những người trung thành với hoàng đế, và có đủ sức mạnh để chống lại Liễu Thừa Uy nếu ông ta biết sự thật.”
Hạo gật đầu, ánh mắt lộ rõ sự quyết tâm. “Ta sẽ cố gắng hết sức để đưa thông tin này đến tay đại tướng quân Trịnh Đạt. Nhưng ngươi phải cẩn thận, Trần Nam. Liễu Thừa Uy không phải là kẻ dễ dàng bị lật đổ.”
“Ta biết,” Trần Nam nói, cảm thấy một chút nhẹ nhõm khi có được sự giúp đỡ của Hạo. “Nhưng đây là điều cần phải làm, vì sự công bằng và vì những người vô tội đã bị hại.”
Tại phòng của Trần Nam…
Buổi tối hôm đó, Trần Nam quay trở lại phòng, nơi anh bắt đầu lập kế hoạch cho những bước tiếp theo. Anh biết rằng để đưa Liễu Thừa Uy ra ánh sáng, anh cần phải có sự hỗ trợ từ bên ngoài, và Hạo chính là liên lạc viên quan trọng. Nhưng anh cũng biết rằng mỗi bước đi của mình đều có thể bị theo dõi.
Khi đêm xuống, Trần Nam quyết định rằng anh phải gặp lại gia đình Trần Khải để thông báo về những gì đã phát hiện và lên kế hoạch cho việc giải cứu Trần Khải. Nhưng ngay khi anh định rời đi, có tiếng gõ cửa nhẹ.
Trần Nam mở cửa, và thấy Hạo đang đứng đó với vẻ mặt khẩn trương. “Trần Nam, ta đã gặp vấn đề. Có vẻ như ai đó đã biết ta đang giúp ngươi. Ta bị theo dõi.”
Trần Nam cảm thấy một luồng điện chạy qua người. “Ngươi có chắc không? Ai đang theo dõi ngươi?”
Hạo hạ giọng, lo lắng nhìn xung quanh. “Ta không chắc, nhưng có vẻ như người của Liễu Thừa Uy đã nghi ngờ. Ta không thể đưa thông tin đến Trịnh Đạt ngay lập tức. Ta sợ rằng chúng ta sẽ bị lộ.”
“Chúng ta phải hành động nhanh chóng trước khi quá muộn,” Trần Nam nói, lòng đầy lo lắng. “Nếu Liễu Thừa Uy biết chúng ta đang làm gì, tất cả sẽ kết thúc.”
Hạo gật đầu, nhưng trong ánh mắt của anh ta có gì đó không đúng. Trần Nam nhận thấy sự bất thường này, nhưng không kịp phản ứng.
Sự phản bội không ngờ đến…
Ngay khi Trần Nam quay lưng lại, Hạo rút một con dao nhỏ từ trong tay áo ra và đâm thẳng vào vai của Trần Nam. Cơn đau nhói lên, khiến Trần Nam ngã quỵ xuống, đôi mắt mở to kinh ngạc.
“Ngươi… tại sao?” Trần Nam cố gắng nói, nhưng giọng nói bị nghẹn lại vì cơn đau.
Hạo cúi xuống, khuôn mặt đầy hối hận nhưng quyết tâm. “Ta không có lựa chọn nào khác, Trần Nam. Liễu Thừa Uy đã biết tất cả. Ông ta đã đe dọa gia đình ta. Nếu ta không làm theo lệnh, họ sẽ chết.”
Trần Nam cảm thấy máu đang chảy ra từ vết thương, nhưng anh vẫn cố gắng giữ tỉnh táo. “Ngươi đã mắc sai lầm, Hạo. Nếu ngươi giúp ông ta, ngươi sẽ không bao giờ được tự do.”
“Ta biết,” Hạo đáp, giọng run rẩy. “Nhưng ta không thể để họ chết. Ta xin lỗi, Trần Nam.”
Hạo đứng dậy, rời khỏi phòng, để lại Trần Nam nằm trên sàn, cơn đau nhức nhối và sự phản bội xé nát tâm can. Trần Nam biết rằng mình không thể ở đây lâu hơn nữa. Anh phải đứng dậy, phải tiếp tục cuộc chiến này, dù có khó khăn đến đâu.
Cuộc chiến để sinh tồn…
Trần Nam gượng dậy, tay nắm chặt vết thương để ngăn máu chảy ra thêm. Anh biết rằng Liễu Thừa Uy đã biết về kế hoạch của mình và Hạo không phải là kẻ phản bội duy nhất. Anh phải rời khỏi doanh trại ngay lập tức và tìm cách liên lạc với Trịnh Đạt trước khi quá muộn.
Anh cố gắng lết ra khỏi phòng, biết rằng nếu mình bị phát hiện, tất cả sẽ kết thúc. Với mỗi bước đi, cơn đau từ vết thương ngày càng tăng, nhưng Trần Nam không cho phép mình dừng lại. Anh phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, phải đưa Liễu Thừa Uy ra ánh sáng.
Khi đêm trở nên tăm tối hơn, Trần Nam bước đi trong bóng tối với một quyết tâm sắt đá.
Anh biết rằng đây là cuộc chiến cuối cùng, và dù có bị phản bội, anh vẫn sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng vì công lý và sự thật.