Kế Hoạch Của Tướng Quân - Chương 8
Chương 8: Lời thú tội của tướng quân
Đêm tối bao phủ doanh trại…
Trần Nam lê từng bước trong bóng tối, cảm giác đau đớn từ vết thương không ngừng hành hạ anh. Máu chảy ướt đẫm một bên vai, nhưng trong lòng anh, ngọn lửa quyết tâm vẫn không tắt. Anh biết mình phải tìm cách ra khỏi doanh trại, liên lạc với đại tướng quân Trịnh Đạt trước khi Liễu Thừa Uy kịp hành động.
Nhưng khi Trần Nam cố gắng tiếp cận cổng thành, anh nhận ra rằng tất cả lối ra đều đã bị khóa chặt và binh lính canh gác nghiêm ngặt hơn thường ngày. Mỗi con đường dẫn ra ngoài đều có lính gác, ánh mắt họ lướt qua mọi góc tối, sẵn sàng ra tay với bất kỳ ai đáng ngờ.
“Không thể rời đi bằng cách thông thường,” Trần Nam tự nhủ. Anh biết rằng phải tìm một cách khác để thoát ra, hoặc phải đối mặt trực tiếp với Liễu Thừa Uy trước khi quá muộn.
Trong doanh trại của Liễu Thừa Uy…
Trần Nam quyết định mạo hiểm quay trở lại doanh trại chính của Liễu Thừa Uy. Anh biết rằng đây có thể là cơ hội cuối cùng để đối mặt với tướng quân và buộc ông ta thú nhận mọi tội ác trước khi quá muộn. Với vết thương vẫn còn rỉ máu, anh bước đi trong hành lang tối tăm, quyết tâm đối diện với kẻ thù một lần cuối.
Khi Trần Nam đến gần doanh trại của Liễu Thừa Uy, anh cảm thấy không khí xung quanh trở nên căng thẳng hơn. Các binh lính tuần tra đi lại dày đặc, nhưng nhờ bóng tối và sự nhanh nhẹn của mình, Trần Nam lặng lẽ vượt qua họ mà không bị phát hiện.
Anh dừng lại trước cửa doanh trại của Liễu Thừa Uy, nghe thấy tiếng nói vọng ra từ bên trong. Dường như Liễu Thừa Uy đang có một cuộc họp bí mật với một số thuộc hạ thân cận. Trần Nam ghé sát tai vào cửa, lắng nghe.
“Chúng ta không thể để tên thám tử đó sống sót thêm nữa,” giọng nói lạnh lùng của Liễu Thừa Uy vang lên. “Hắn đã biết quá nhiều. Hạo đã làm việc của mình, nhưng chúng ta phải đảm bảo rằng hắn không bao giờ có cơ hội tiết lộ bất kỳ điều gì.”
“Nhưng tướng quân, nếu hắn đã liên lạc với đại tướng quân Trịnh Đạt thì sao?” một giọng nói khác lo lắng hỏi.
“Không cần lo lắng về điều đó,” Liễu Thừa Uy đáp, giọng đầy kiêu ngạo. “Trịnh Đạt sẽ không bao giờ tin một kẻ lạ mặt như hắn. Hắn chỉ là một con cờ nhỏ bé trong kế hoạch lớn của ta. Ngày mai, ta sẽ tung ra quân bài cuối cùng, và tất cả sẽ thuộc về ta.”
Trần Nam biết rằng mình không thể chờ đợi thêm nữa. Anh đẩy cửa bước vào, khiến tất cả mọi người trong phòng giật mình. Liễu Thừa Uy quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao khi thấy Trần Nam đang đứng đó, máu chảy đẫm một bên vai, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
“Ngươi… Ngươi vẫn sống sót?” Liễu Thừa Uy thốt lên, không giấu nổi sự ngạc nhiên.
“Phải, ta vẫn sống,” Trần Nam đáp, giọng lạnh lùng. “Và ta biết tất cả mọi chuyện. Ngươi không thể che giấu sự thật mãi mãi, Liễu Thừa Uy.”
Các thuộc hạ của Liễu Thừa Uy lập tức rút kiếm ra, nhưng tướng quân ra hiệu cho họ dừng lại. “Để hắn nói. Ta muốn nghe xem hắn đã biết những gì.”
Trần Nam nhìn thẳng vào mắt Liễu Thừa Uy, cảm thấy cơn đau từ vết thương nhưng không để nó làm suy yếu ý chí của mình. “Ngươi đã giết hại không biết bao nhiêu người vô tội, tất cả chỉ để trả thù cho những gì ngươi đã mất. Nhưng ngươi còn tệ hơn những kẻ mà ngươi căm hận. Ngươi không chỉ giết vợ của mình, mà còn giết hại cả những người vô tội khác để che giấu sự thật. Và giờ đây, ngươi muốn lật đổ cả triều đình để trở thành kẻ thống trị.”
Liễu Thừa Uy cười lạnh. “Ngươi nghĩ những gì ngươi biết có thể làm ta sợ sao? Đúng, ta đã làm tất cả những điều đó, và ta không hối hận. Những kẻ đứng đầu triều đình đã phản bội ta, khiến ta mất đi tất cả. Họ xứng đáng phải chết.”
“Nhưng còn những người như Trần Khải? Họ không liên quan đến cuộc chiến của ngươi, nhưng họ vẫn bị hại chỉ vì ngươi muốn loại bỏ mọi chứng cứ,” Trần Nam phản bác.
Liễu Thừa Uy nhếch mép, tỏ vẻ khinh thường. “Những kẻ yếu đuối luôn phải chịu số phận như vậy. Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể ngăn ta sao, Trần Nam? Ngươi chỉ là một con cờ nhỏ bé, và ngươi đã sai lầm khi nghĩ rằng ngươi có thể chiến thắng.”
Trần Nam cảm thấy cơn giận dữ dâng lên trong lòng. Anh biết rằng không thể thuyết phục Liễu Thừa Uy từ bỏ kế hoạch của mình, nhưng anh cũng biết rằng không thể để kẻ này tiếp tục gây hại cho người vô tội.
“Ngươi có thể mạnh mẽ, có thể tàn nhẫn, nhưng ngươi sẽ không bao giờ thắng. Bởi vì công lý cuối cùng sẽ luôn chiến thắng,” Trần Nam nói, giọng đầy quyết tâm.
Liễu Thừa Uy nheo mắt, sự kiêu ngạo trong ánh mắt dần bị thay thế bởi sự giận dữ. “Công lý? Công lý là gì khi mà tất cả đều chống lại ta? Ta sẽ cho ngươi thấy công lý thực sự là gì.”
Cuộc đối đầu căng thẳng…
Liễu Thừa Uy rút kiếm ra, ánh thép lóe lên trong ánh sáng mờ của đèn lồng. Trần Nam biết rằng đây sẽ là trận chiến cuối cùng, và anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu.
Cuộc đối đầu diễn ra căng thẳng trong không gian chật hẹp của căn phòng. Dù bị thương, Trần Nam vẫn cố gắng chống lại những đòn tấn công mạnh mẽ của Liễu Thừa Uy. Nhưng với sức mạnh và kỹ năng của một tướng quân dày dạn kinh nghiệm, Liễu Thừa Uy dần chiếm thế thượng phong.
Trần Nam biết rằng mình không thể chiến thắng bằng sức mạnh đơn thuần. Anh phải sử dụng trí tuệ và sự nhanh nhẹn để tìm ra điểm yếu của đối thủ. Với mỗi nhịp di chuyển, anh cố gắng tìm cách làm cho Liễu Thừa Uy mất tập trung.
Trong một khoảnh khắc, khi Liễu Thừa Uy đưa kiếm lên cao để tung ra một đòn chí mạng, Trần Nam nhanh chóng né tránh và phản công. Anh đá vào bàn chân của Liễu Thừa Uy, khiến ông ta mất thăng bằng. Nhân cơ hội đó, Trần Nam lao tới, giữ chặt cánh tay cầm kiếm của Liễu Thừa Uy và đẩy ông ta xuống đất.
Lời thú tội cuối cùng…
Dù bị khống chế, Liễu Thừa Uy vẫn cười lạnh, ánh mắt đầy căm thù. “Ngươi nghĩ ngươi đã thắng sao? Ta đã cài người của mình khắp nơi trong triều đình. Dù ngươi có giết ta, kế hoạch vẫn sẽ tiếp tục.”
“Ngươi sai rồi,” Trần Nam đáp, giọng nghiêm nghị. “Ta đã có bằng chứng về mọi tội ác của ngươi. Ngươi sẽ không thể thoát.”
Trước khi Liễu Thừa Uy kịp phản ứng, cánh cửa phòng bật mở, và đại tướng quân Trịnh Đạt cùng các binh lính trung thành của triều đình bước vào. Hạo cũng đứng trong hàng ngũ, khuôn mặt đầy lo lắng và hối hận.
“Liễu Thừa Uy, ngươi đã bị bắt vì tội phản quốc và âm mưu lật đổ triều đình,” Trịnh Đạt tuyên bố, giọng nói vang lên đầy uy quyền.
Liễu Thừa Uy nhìn quanh, ánh mắt tràn đầy sự thất bại. Ông ta biết rằng mình đã thua, không chỉ trước Trần Nam mà còn trước cả những người ông ta từng coi thường. “Công lý… đúng là công lý luôn chiến thắng,” ông ta thốt lên, giọng nói yếu ớt.
Với những chứng cứ Trần Nam thu thập được và lời thú tội cuối cùng của Liễu Thừa Uy, đại tướng quân Trịnh Đạt ra lệnh bắt giữ ông ta ngay lập tức. Tướng quân Liễu Thừa Uy, người từng là một trong những người quyền lực nhất triều đình, giờ đây chỉ còn là một kẻ phản bội bị còng tay, bị đưa đi để chờ ngày xét xử.
Trần Nam thở phào nhẹ nhõm, nhưng vết thương và sự mệt mỏi khiến anh gục xuống.
Hạo và các binh lính nhanh chóng tiến đến đỡ anh dậy, đưa anh đến nơi an toàn. Mặc dù đã bị phản bội, Trần Nam biết rằng Hạo đã bị ép buộc và anh không trách anh ta. Công lý đã được thực thi, và điều đó mới là quan trọng nhất.
Đêm đó, khi nằm nghỉ trong căn phòng của mình, Trần Nam cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Anh đã hoàn thành nhiệm vụ, vạch trần sự thật và cứu được không chỉ Trần Khải mà còn cả triều đình khỏi âm mưu đen tối. Nhưng anh cũng biết rằng con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách. Tuy nhiên, với niềm tin vào công lý và sự thật, anh sẽ luôn sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì đang chờ đợi.