Kế Hoạch Của Tướng Quân - Chương 9
Chương 9: Cuộc chiến cuối cùng
Buổi sáng hôm sau tại doanh trại…
Khi ánh bình minh vừa ló dạng, Trần Nam tỉnh dậy sau một đêm nghỉ ngơi. Vết thương trên vai vẫn còn đau nhức, nhưng anh biết rằng không thể dừng lại. Dù Liễu Thừa Uy đã bị bắt, Trần Nam vẫn cảm thấy có điều gì đó chưa kết thúc. Anh cảm nhận được rằng những tàn dư của âm mưu này vẫn còn tồn tại, và nếu không được giải quyết triệt để, nguy cơ vẫn còn hiện hữu.
Trong doanh trại, không khí căng thẳng dường như đã tan biến phần nào, nhưng sự lo lắng vẫn còn đó. Các binh lính vẫn giữ cảnh giác cao độ, sẵn sàng ứng phó với bất kỳ tình huống bất ngờ nào. Trần Nam biết rằng cuộc chiến cuối cùng vẫn chưa kết thúc, và anh phải chuẩn bị tinh thần để đối mặt với thử thách cuối cùng này.
Tại đại bản doanh của Trịnh Đạt…
Trần Nam được mời đến gặp đại tướng quân Trịnh Đạt ngay sau khi tỉnh dậy. Khi anh bước vào đại bản doanh, anh thấy Trịnh Đạt đang thảo luận với một nhóm sĩ quan thân cận. Họ dừng lại khi thấy Trần Nam tiến vào.
“Ngươi đã làm rất tốt, Trần Nam,” Trịnh Đạt nói, giọng đầy sự kính trọng. “Nhờ có ngươi, chúng ta đã có thể vạch trần âm mưu của Liễu Thừa Uy và ngăn chặn một thảm họa có thể xảy ra với triều đình.”
Trần Nam cúi đầu cảm ơn, nhưng trong lòng anh vẫn còn điều gì đó chưa yên tâm. “Thưa đại tướng quân, ta cảm thấy rằng chúng ta chưa hoàn toàn an toàn. Liễu Thừa Uy có nhắc đến việc ông ta đã cài người của mình khắp nơi trong triều đình. Ta lo rằng những người này có thể vẫn đang âm thầm hành động.”
Trịnh Đạt gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm nghị. “Ngươi nói đúng. Ta cũng đã suy nghĩ về điều đó. Chúng ta phải điều tra kỹ lưỡng hơn và chắc chắn rằng không còn ai có thể tiếp tục âm mưu này.”
Ngay lúc đó, một người lính chạy vào báo tin khẩn cấp. “Thưa đại tướng quân, có tin báo rằng một nhóm binh lính đang tập hợp ở ngoại ô thành phố. Họ có vẻ là những kẻ trung thành còn sót lại của Liễu Thừa Uy và đang chuẩn bị tấn công vào thành.”
Trịnh Đạt quay sang Trần Nam, ánh mắt sắc bén. “Có lẽ đây chính là cuộc chiến cuối cùng mà ngươi đã dự cảm. Chúng ta phải hành động ngay.”
Cuộc đối đầu bên ngoài thành phố…
Trần Nam cùng Trịnh Đạt và đội quân của ông nhanh chóng tiến ra ngoại ô thành phố, nơi mà nhóm binh lính phản loạn đang tập hợp. Khi họ đến nơi, một cảnh tượng hỗn loạn hiện ra trước mắt. Một nhóm binh lính khoảng vài trăm người đang đứng dưới lá cờ của Liễu Thừa Uy, trong số đó có cả những sĩ quan mà Trần Nam đã từng thấy trong doanh trại.
“Chúng ta đã bị lừa!” Trần Nam thốt lên, nhận ra rằng một số người trong đội quân của mình đã phản bội. “Họ đã âm thầm chuẩn bị từ trước.”
Trịnh Đạt ra lệnh cho binh lính của mình sẵn sàng chiến đấu. “Chúng ta không thể để họ tấn công vào thành. Nếu để họ thành công, tất cả những gì chúng ta đã làm sẽ trở nên vô nghĩa.”
Trận chiến nhanh chóng nổ ra khi hai đội quân lao vào nhau. Tiếng kim loại va chạm, tiếng hét chiến đấu vang lên khắp nơi. Trần Nam, dù bị thương, vẫn lao vào trận chiến, sử dụng tất cả kỹ năng và sự khéo léo của mình để đối phó với những kẻ thù trước mặt. Anh biết rằng đây là trận chiến cuối cùng để bảo vệ triều đình và những người vô tội.
Trận chiến đầy khốc liệt…
Trận chiến diễn ra ác liệt khi cả hai bên đều quyết tâm giành chiến thắng. Trần Nam đối mặt với một số kẻ thù nguy hiểm, nhưng nhờ vào sự tập trung và quyết tâm của mình, anh đã hạ gục từng kẻ một. Tuy nhiên, anh biết rằng mình không thể làm điều này một mình. Anh phải dựa vào những người đồng đội, những người cũng đang chiến đấu vì công lý và sự thật.
Khi trận chiến kéo dài, Trần Nam nhận thấy rằng nhóm binh lính phản loạn bắt đầu yếu thế. Sự phản kháng của họ trở nên rời rạc, và họ dần bị đẩy lùi. Trịnh Đạt và đội quân của ông đã dồn hết sức mạnh để tiêu diệt hoàn toàn mối đe dọa này.
Trong giây phút cuối cùng của trận chiến, Trần Nam thấy một nhóm nhỏ binh lính đang cố gắng trốn thoát. Anh nhanh chóng đuổi theo và bắt kịp họ. Đứng trước mặt anh là một trong những thân tín cuối cùng của Liễu Thừa Uy, kẻ đã lên kế hoạch cho cuộc tấn công này.
“Ngươi đã thua rồi,” Trần Nam nói, giọng lạnh lùng.
Kẻ đó nhìn Trần Nam với ánh mắt thù hận, nhưng rồi hắn cúi đầu chấp nhận thất bại. “Phải, chúng ta đã thua. Nhưng ngươi cũng sẽ không bao giờ yên ổn. Những gì chúng ta đã bắt đầu sẽ không bao giờ kết thúc.”
Trần Nam cảm thấy cơn giận dữ dâng lên, nhưng anh kiềm chế. “Ngươi và những kẻ như ngươi sẽ bị đưa ra trước công lý. Chỉ có công lý mới có thể mang lại hòa bình thật sự.”
Kết thúc của trận chiến…
Trận chiến cuối cùng kết thúc với chiến thắng thuộc về đội quân trung thành với triều đình. Tất cả những kẻ phản loạn còn sống sót đều bị bắt giữ và đưa về thành để chờ xét xử. Trần Nam, dù mệt mỏi và đau đớn, vẫn cảm thấy một sự nhẹ nhõm lớn trong lòng. Anh biết rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ, đã bảo vệ được công lý và sự thật.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, Trần Nam đứng bên ngoài thành, nhìn về phía chân trời xa xăm. Anh biết rằng cuộc chiến của mình đã kết thúc, nhưng con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách. Anh sẽ tiếp tục hành trình của mình, tiếp tục tìm kiếm và bảo vệ công lý, dù ở bất kỳ đâu, bất kỳ thời gian nào.
Trịnh Đạt bước tới, đặt tay lên vai Trần Nam. “Ngươi đã làm rất tốt, Trần Nam. Nhờ có ngươi, triều đình đã được bảo vệ và những kẻ phản loạn đã bị trừng phạt.”
“Ta chỉ làm điều cần phải làm,” Trần Nam đáp, khiêm tốn.
“Ngươi có thể ở lại đây, tiếp tục làm việc cho triều đình,” Trịnh Đạt đề nghị. “Với tài năng và lòng dũng cảm của ngươi, triều đình rất cần những người như ngươi.”
Trần Nam mỉm cười, nhưng anh biết rằng anh không thể ở lại. “Ta rất cảm ơn lời đề nghị của ngài, nhưng ta vẫn còn nhiều việc phải làm, nhiều nơi phải đi. Công lý không chỉ tồn tại ở một nơi, mà cần phải được bảo vệ ở khắp mọi nơi.”
Trịnh Đạt gật đầu, hiểu rằng Trần Nam là một người không thể bị ràng buộc bởi bất kỳ nơi nào. “Ta hiểu. Chúc ngươi may mắn trên hành trình của mình. Nếu ngươi cần sự giúp đỡ, triều đình luôn mở cửa chào đón ngươi.”
Trần Nam cúi đầu chào, rồi quay bước đi, ánh mắt hướng về phía chân trời xa xăm, nơi mà những thử thách mới đang chờ đợi anh. Anh biết rằng cuộc hành trình của mình sẽ không bao giờ kết thúc, nhưng anh cũng biết rằng mình đã sẵn sàng để đối mặt với bất kỳ điều gì sắp tới.
Với lòng quyết tâm và niềm tin vào công lý, Trần Nam bước tiếp trên con đường của mình, tiếp tục hành trình để mang lại sự thật và công bằng cho thế giới.