Kẻ Phản Diện Trong Hành Trình - Chương 2
Chương 2: Hội Đồng Phản Diện
Sáng sớm hôm sau, khi màn sương mờ vẫn còn vây kín khu rừng, ba kẻ phản diện đã tập trung tại một vùng đất hoang vu gần biên giới vương quốc. U Minh, phù thủy quyền năng, đang lẩm nhẩm những câu thần chú bảo vệ, ánh mắt dò xét từng cử động của Alaric và Kade.
“Chúng ta sẽ làm việc cùng nhau?” Kade cười khẩy, phá vỡ sự im lặng. “Thật khó tin là chúng ta lại có thể đoàn kết vì một mục tiêu.”
U Minh ngước nhìn hắn, đôi mắt sắc bén. “Đừng hiểu sai, Kade. Chúng ta chỉ tạm thời hợp tác. Một khi chiếc đèn thần nằm trong tay, mỗi kẻ sẽ đi theo con đường riêng của mình.”
Alaric, người chiến binh sa ngã, bật cười khinh miệt. “Phải, chúng ta chỉ cần nhau đến khi vào được ngôi đền. Sau đó, hãy coi chừng lưng mình.”
“Thế thì đồng ý,” Kade nhếch mép. “Dù sao ta cũng không có ý định tin tưởng bất kỳ ai trong các ngươi.”
Ba kẻ cùng gật đầu, ngầm hiểu rằng mỗi người đều có tham vọng riêng và sẵn sàng phản bội nhau bất cứ lúc nào. Họ bắt đầu thảo luận về kế hoạch tiếp cận Rừng Tử Thần và khám phá ngôi đền cổ mà lời đồn nhắc đến. Theo những gì Kade biết được từ giáo phái bóng đêm, ngôi đền không chỉ nằm sâu trong rừng mà còn được bảo vệ bởi vô số bẫy phép thuật và những sinh vật kỳ dị.
“Có lẽ giáo phái bóng đêm đã đặt nhiều rào cản quanh đền,” Kade giải thích, giọng thấp và nghiêm trọng. “Nếu không cẩn thận, chúng ta sẽ bị tiêu diệt ngay khi đặt chân vào đó.”
Alaric chau mày, sự nghi ngờ hiện rõ trên khuôn mặt. “Nếu chúng biết quá nhiều về đền thần, tại sao chúng chưa chiếm được chiếc đèn?”
“Đó là vì…” Kade ngập ngừng, vẻ mặt thoáng chút e dè, “nghe nói chỉ có kẻ đủ mạnh và có trái tim không chùn bước mới có thể vượt qua những thử thách cuối cùng. Còn những kẻ mang lòng tham mà không có bản lĩnh đều sẽ bị chiếc đèn thần trừng phạt.”
U Minh cười nhạt. “Thật là một câu chuyện ngụ ngôn tốt đẹp. Nhưng ai trong số chúng ta sẽ chùn bước?”
Alaric rút thanh kiếm ra, ánh thép lóe lên trong ánh sáng mờ ảo của rừng. “Kẻ yếu đuối mới lo sợ. Ta sẽ không dừng bước cho đến khi đạt được thứ ta muốn.”
Kade mỉm cười tinh quái. “Vậy thì tốt. Chúng ta sẽ khởi hành ngay và không có bất kỳ sự ngần ngại nào.”
Nhóm ba người bắt đầu hành trình tiến vào Rừng Tử Thần. Rừng tối om với những âm thanh rùng rợn vang vọng khắp nơi, dường như có đôi mắt giấu kín trong những bụi cây, theo dõi từng bước chân của họ. Càng tiến sâu, không khí càng trở nên lạnh lẽo, sương mù dày đặc đến nỗi họ phải cẩn thận từng bước.
Bất ngờ, một âm thanh xoẹt mạnh vang lên. Một cái bẫy sắc nhọn bật ra từ trong bụi cây, nhắm thẳng vào Kade. Phản ứng nhanh nhẹn, hắn né tránh, nhưng vẫn bị trầy xước nhẹ.
“Cẩn thận!” Alaric cảnh báo, mắt anh quan sát xung quanh. “Bẫy của giáo phái bóng đêm. Chúng không hề đơn giản đâu.”
U Minh nhấc tay, lẩm nhẩm một câu thần chú. Một lớp bảo vệ ánh lên xung quanh họ, ngăn chặn những chiếc bẫy tiếp theo. “Đi nhanh lên, chúng ta không có thời gian lãng phí với những bẫy đơn giản này.”
Cả ba tiếp tục đi qua những cạm bẫy với sự hỗ trợ của ma thuật và kỹ năng chiến đấu của Alaric. Họ bước vào một khu vực trống trải giữa rừng, nơi ánh sáng duy nhất chiếu qua lớp sương mù dày đặc từ một khoảng trống trên cao.
Đột nhiên, từ phía trước, một bóng người trong bộ áo choàng đen hiện ra, giọng nói khàn đục vang lên.
“Các ngươi là ai mà dám bước chân vào đất thánh của Giáo Phái Bóng Đêm?”
Alaric bước lên, đưa thanh kiếm chĩa thẳng về phía kẻ áo đen. “Chúng ta là những kẻ sẽ giành lấy đèn thần. Nếu ngươi cản đường, ta không ngại dùng sức mạnh để vượt qua.”
Người đàn ông trong áo choàng đen cười khẩy, đưa tay làm một dấu hiệu bí mật. Ngay lập tức, thêm ba kẻ khác xuất hiện từ trong bóng tối, bao vây ba kẻ phản diện.
“Các ngươi thật ngạo mạn. Không phải ai cũng có thể sống sót khi đối đầu với Giáo Phái Bóng Đêm.”
Kade nheo mắt, rút một con dao găm từ bên hông, chuẩn bị cho cuộc chiến. “Vậy hãy thử xem, ta không ngại đối mặt với các ngươi.”
Trận chiến ngay lập tức bùng nổ. Alaric, với sức mạnh của một chiến binh cựu hiệp sĩ, lao vào chém mạnh mẽ, từng cú đánh đều chính xác và uy lực. Kade lách qua các đòn tấn công của đối phương, di chuyển nhanh như chớp, ra đòn tấn công khi đối thủ không kịp đề phòng.
Trong khi đó, U Minh đứng giữa trận chiến, dùng phép thuật của mình tạo ra một vòng bảo vệ xung quanh. Cô niệm chú, điều khiển những tia năng lượng tấn công các thành viên của giáo phái, khiến chúng hoảng loạn.
“Chúng ta sẽ không dễ dàng bị ngăn cản,” U Minh gầm lên, ánh mắt lóe lên sự lạnh lẽo. “Đây chỉ là sự bắt đầu.”
Sau vài phút giao tranh kịch liệt, những kẻ thuộc giáo phái bị đánh bại. Người cuối cùng ngã xuống, gục dưới mũi kiếm của Alaric, kẻ đã gằn giọng, “Trở về và nói với kẻ cầm đầu của các ngươi rằng, những kẻ dám cản trở chúng ta sẽ không bao giờ có kết thúc tốt đẹp.”
Nhóm ba người đứng giữa những kẻ thù đã ngã xuống, mỗi kẻ đều mang trong mình sự kiên quyết và tham vọng cháy bỏng. Họ biết rằng con đường phía trước vẫn còn dài và đầy nguy hiểm. Nhưng cho đến khi giành được đèn thần, không ai trong số họ có ý định dừng lại.
Họ rời đi, tiếp tục cuộc hành trình vào sâu trong rừng, với ánh mắt tràn đầy toan tính và sự phản bội đang ẩn hiện trong lòng mỗi người.