Kẻ Phản Diện Trong Hành Trình - Chương 3
Chương 3: Phù Thủy U Minh
Đêm buông xuống dày đặc khi ba kẻ phản diện tiến sâu hơn vào Rừng Tử Thần. Tiếng côn trùng kêu rền rĩ và những âm thanh kỳ bí văng vẳng từ xa làm không khí thêm phần căng thẳng. U Minh dẫn đầu, bước đi với phong thái lạnh lùng, ánh mắt kiên định. Đối với nàng, chiếc đèn thần không chỉ là quyền lực, mà còn là đích đến cuối cùng để chứng minh rằng phép thuật của nàng không ai sánh nổi.
Khi màn đêm bao phủ mọi thứ, Alaric lên tiếng, phá tan sự im lặng.
“U Minh, ngươi chắc rằng biết đường chứ?” – Giọng hắn chứa đầy nghi ngờ.
U Minh quay lại, nhếch mép mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao. “Ngươi nghĩ ta giống như những kẻ tầm thường sao, Alaric? Ta đã nghiên cứu về ngôi đền này từ nhiều năm trước. Những câu thần chú cổ xưa sẽ dẫn chúng ta đến đích.”
Kade đứng phía sau, đôi mắt lóe lên vẻ thích thú. Hắn chẳng tin tưởng U Minh, nhưng không thể phủ nhận rằng nàng là người duy nhất biết cách điều hướng khu rừng này. Tuy nhiên, hắn cũng không quên rằng một khi đèn thần hiện ra, lòng tin sẽ chẳng còn giá trị gì.
“Được rồi, phù thủy U Minh, vậy ngươi định sẽ đưa chúng ta đi bao xa nữa?” Kade giọng mỉa mai, mắt cảnh giác quan sát mọi thứ xung quanh.
“Yên lặng đi, tên trộm.” U Minh đáp lại, giọng sắc lạnh. “Nơi chúng ta đến là Ngọn Núi Đen, nơi dòng sông linh hồn chảy quanh. Đó là nơi mà chiếc đèn thần được giấu.”
“Dòng sông linh hồn?” Alaric lặp lại, vẻ mặt thoáng chút lo lắng.
U Minh nhìn anh ta bằng ánh mắt không chút thương xót. “Phải, dòng sông này bảo vệ lối vào đền thờ. Linh hồn của những kẻ từng muốn chiếm đoạt đèn thần giờ đây chỉ còn là bóng ma, lang thang mãi mãi, bảo vệ bí mật của chiếc đèn.”
Kade cười khẩy. “Chỉ là vài linh hồn, chúng không khiến ta sợ hãi. Nhưng nếu đã biết đường, sao ngươi chưa chiếm lấy đèn thần một mình?”
U Minh nhìn hắn, ánh mắt đầy nguy hiểm. “Nếu ta có thể, ngươi nghĩ ta sẽ lãng phí thời gian ở đây với các ngươi sao? Ngôi đền được bảo vệ bởi nhiều lớp bùa chú cổ xưa. Mỗi người trong chúng ta đều có một năng lực riêng biệt. Ta sẽ cần sức mạnh của ngươi, Kade, để giải các bẫy vật lý, và Alaric, ngươi sẽ bảo vệ chúng ta khỏi những sinh vật nguy hiểm. Chúng ta hợp tác vì lợi ích chung – nhưng khi đèn thần hiện ra, mọi người sẽ tự bảo vệ lấy mình.”
“Vậy thì hãy cứ như vậy đi,” Alaric đáp, ánh mắt ánh lên sự tàn nhẫn. “Hợp tác cho đến khi đèn thần thuộc về kẻ xứng đáng.”
Họ tiếp tục bước đi, tiếng bước chân vang vọng trong rừng đêm. Rồi bất ngờ, một làn sương mờ kỳ lạ bắt đầu phủ kín đường đi. U Minh nâng cao cây trượng, lẩm nhẩm thần chú khiến làn sương tan dần, hé lộ một con đường đầy những cây cổ thụ uốn lượn, giống như những bàn tay khổng lồ với móng vuốt sắc nhọn. Khung cảnh đáng sợ đến nỗi ngay cả Kade cũng phải hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh.
Khi đến gần hơn với Ngọn Núi Đen, ánh sáng kỳ lạ từ dòng sông linh hồn hiện lên trong bóng tối. Con sông chảy uốn quanh núi, nước có màu xanh nhạt, phát sáng lấp lánh, như thể chứa đựng hàng ngàn linh hồn đang trôi lơ lửng.
“Đó là dòng sông linh hồn.” – U Minh nói, giọng trầm, ánh mắt không che giấu nổi vẻ ngưỡng mộ pha chút sợ hãi.
“Chúng ta làm gì tiếp theo?” Alaric hỏi, tay nắm chặt chuôi kiếm.
U Minh nhắm mắt, bắt đầu lẩm nhẩm một câu thần chú. Ánh sáng màu tím phát ra từ đôi tay nàng, kết hợp với ánh sáng xanh từ dòng sông, tạo ra một luồng sáng kỳ lạ dẫn vào một chiếc cầu đá cũ kỹ, nối qua dòng sông linh hồn đến cửa đền.
“Đi nào,” nàng ra lệnh. “Nhưng hãy nhớ, không được nhìn xuống dòng sông quá lâu. Linh hồn ở đó sẽ hút mất sức mạnh của các ngươi.”
Kade và Alaric nhìn nhau, đôi chút ngập ngừng nhưng vẫn bước theo U Minh. Họ tiến qua chiếc cầu đá, cảm nhận từng cơn gió lạnh thấu xương mang theo những tiếng thì thầm u ám vang vọng từ dòng sông bên dưới. Kade bất giác liếc xuống, và ngay lập tức hắn thấy một bóng ma vươn lên, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn rùng mình. Kade nhanh chóng quay mặt đi, cố gắng quên đi hình ảnh ghê rợn ấy.
Khi họ đến gần cửa đền, một bức tượng đá khổng lồ bỗng xuất hiện chắn đường. Đó là một bức tượng hình người với đôi mắt phát sáng màu đỏ, dường như đang sống dậy để bảo vệ chiếc đèn thần.
“Chúng ta phải làm gì với thứ này?” Alaric hỏi, mắt nhìn chăm chú vào bức tượng.
U Minh lẩm nhẩm thần chú, tay giơ cao cây trượng. Nhưng bức tượng không hề suy chuyển.
“Đây là thử thách dành cho kẻ muốn vượt qua,” nàng nói, giọng pha chút căng thẳng. “Chỉ có kẻ có sức mạnh nội tại lớn nhất mới có thể mở được cánh cửa này.”
“Vậy thì để ta.” Alaric bước lên, vận sức mạnh vào tay và cố gắng đẩy bức tượng, nhưng không hề có kết quả.
Kade cười nhạt. “Chỉ sức mạnh thể chất thôi thì vô dụng. Để ta thử.”
Hắn rút ra một con dao nhỏ, bắt đầu khắc một ký hiệu lên bức tượng, dùng mánh khóe của mình để tìm ra điểm yếu. Nhưng bức tượng vẫn bất động.
U Minh bước lên, giơ cao cây trượng, niệm một câu thần chú cổ xưa bằng giọng trầm đục. Ánh sáng từ đôi mắt bức tượng dịu xuống, và cánh cửa đền từ từ mở ra, hé lộ một lối đi dẫn vào bên trong tối tăm.
“Xem ra đây là việc của ta,” nàng cười nhạt, bước vào trong trước tiên.
Alaric và Kade theo sau, ánh mắt đong đầy sự ngờ vực và toan tính. Bên trong ngôi đền, bóng tối bao trùm, nhưng ở phía xa, họ có thể thấy một tia sáng yếu ớt, tựa như lời mời gọi quyến rũ từ chiếc đèn thần. Cuộc hành trình của ba kẻ phản diện này chỉ mới bắt đầu, và trong mỗi bước chân, sự phản bội và tham vọng càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.