Kẻ Phản Diện Trong Hành Trình - Chương 4
Chương 4: Kẻ Trộm Tinh Nghịch
Bóng tối bao trùm toàn bộ ngôi đền khi ba kẻ phản diện tiến sâu hơn vào bên trong. Tiếng gió rít qua những khe hở, mang theo âm thanh ghê rợn tựa như tiếng thì thầm của những linh hồn đã bị giam cầm nơi đây. Alaric rút kiếm, bước từng bước chậm rãi, ánh mắt quét quanh, sẵn sàng đối phó với bất kỳ nguy hiểm nào. Kade đi phía sau, từng bước cẩn trọng và thỉnh thoảng nhìn ngó vào các khe nứt trên tường, đôi mắt lóe lên sự tinh quái.
U Minh dừng lại trước một ngã rẽ, nhìn cả hai và nói bằng giọng lạnh lùng:
“Ta cảm nhận được phép thuật bảo vệ ở phía trước. Bẫy của ngôi đền này không đơn giản đâu, chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể khiến tất cả chúng ta bỏ mạng.”
Kade khẽ nhếch môi, cười nhạt. “Ta là chuyên gia về bẫy, đừng lo. Hãy để ta dẫn đường.”
Không đợi ai đồng ý, hắn tiến lên trước, quan sát tường và sàn một cách tỉ mỉ. Mọi giác quan của hắn đều tập trung cao độ, vì hắn biết rằng chỉ một bước sai cũng có thể kích hoạt những cạm bẫy chết người. Đi được một đoạn, hắn dừng lại, cúi xuống kiểm tra một viên gạch có dấu hiệu khác lạ.
“Các ngươi thấy chứ?” Kade thì thầm, ánh mắt lóe lên sự thích thú. “Ngôi đền này được bảo vệ bởi những bẫy vật lý phức tạp và cả bùa chú cổ xưa. Nhưng những thứ đó không là gì với ta.”
Alaric đứng khoanh tay, nhướn mày. “Nếu ngươi giỏi như vậy, thì đi nhanh lên. Đừng làm mất thời gian.”
“Kiên nhẫn nào, chiến binh. Để không chết ở đây thì ta cần thời gian.” – Kade đáp, lắc đầu cười nhạo.
Hắn cẩn thận nhấn vào một vài viên gạch xung quanh, rồi nhanh chóng lách mình qua lối đi hẹp phía trước. Một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, và ngay lập tức, một loạt mũi tên từ tường phóng ra, xuyên qua không khí với tốc độ khủng khiếp. Kade bật người sang một bên, né tránh trong gang tấc. Hắn quay lại nhìn Alaric và U Minh, nở nụ cười đầy giễu cợt.
“Thấy chưa? Nếu không có ta, các ngươi đã bị những mũi tên này xuyên thủng rồi.”
U Minh chỉ im lặng, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn. Nàng không thích thái độ tự mãn của Kade, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng hắn là người có kỹ năng rất tốt. Cả ba tiếp tục tiến về phía trước, lần lượt vượt qua những bẫy chết người nhờ vào sự kết hợp của ma thuật từ U Minh và khả năng tháo bẫy của Kade.
Khi đến một căn phòng rộng lớn, họ nhìn thấy một cái bàn đá ở trung tâm, trên đó có chạm khắc những ký hiệu cổ xưa và một chiếc chìa khóa bằng bạc. U Minh bước tới trước, nhìn chiếc chìa khóa và những dòng chữ trên bàn đá.
“Đây là một lời cảnh báo,” nàng thì thầm, giọng nghiêm trọng. “Chìa khóa này chỉ dành cho kẻ có trí thông minh và sự khéo léo, không dành cho kẻ chỉ có sức mạnh hoặc lòng tham.”
“Vậy nghĩa là ta.” Kade cười ranh mãnh, tiến tới gần chiếc chìa khóa.
Alaric giữ lấy vai hắn, ánh mắt sắc bén. “Đợi đã, kẻ trộm. Ngươi quá vội vàng.”
Kade nhếch môi, ánh mắt đầy thách thức. “Đừng lo, chiến binh. Ta biết mình đang làm gì.”
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy chiếc chìa khóa, nhưng khi vừa chạm vào, mặt đất dưới chân rung chuyển mạnh, và từ bốn góc phòng, các bức tượng đá bắt đầu sống dậy, di chuyển chậm rãi về phía họ. Đôi mắt của các bức tượng phát sáng, đầy đe dọa.
“Lùi lại!” U Minh hét lên, giơ cao cây trượng và niệm một câu thần chú để tạo ra một lớp bảo vệ.
Kade lùi lại, nhưng không hề tỏ vẻ sợ hãi. Thay vào đó, hắn nhìn quanh căn phòng, đôi mắt lóe lên ý tưởng.
“Có lẽ đây không phải là bẫy để ngăn chúng ta lấy chìa khóa,” Kade nói. “Mà là bẫy để kiểm tra xem ai đủ thông minh để vượt qua.”
U Minh gật đầu, hiểu ý hắn. Nàng bắt đầu niệm một câu thần chú khác, dùng ma thuật của mình để làm chậm các bức tượng lại, trong khi Kade và Alaric cùng nhau tìm cách chặn chúng.
Alaric nhảy lên một bệ đá cao, dùng sức mạnh phi thường của mình để đẩy một bức tượng rời khỏi vị trí, làm nó mất cân bằng và ngã xuống. Trong khi đó, Kade lách qua lối đi hẹp giữa các bức tượng, dùng dao của mình khắc các ký hiệu bí mật lên bệ đá. Khi tất cả các ký hiệu hoàn chỉnh, những bức tượng lập tức ngừng di chuyển, ánh sáng trong đôi mắt của chúng cũng tắt lịm.
“Tuyệt đấy, Kade,” Alaric thừa nhận, nhưng giọng điệu vẫn đầy ngờ vực. “Ngươi làm sao biết điều này?”
Kade nhún vai. “Kinh nghiệm là tất cả. Ta đã vào nhiều ngôi đền cổ trước đây, và các thử thách luôn có quy luật. Chỉ cần hiểu được quy luật thì sẽ vượt qua.”
U Minh nhìn chiếc chìa khóa trong tay Kade, ánh mắt không che giấu nổi sự kiên định. “Chìa khóa này là manh mối để chúng ta vào sâu hơn trong đền thờ. Nhưng đừng quên, một khi đèn thần hiện ra, mỗi kẻ đều phải tự bảo vệ bản thân.”
Cả ba người tiếp tục tiến lên, lần này không chỉ với sự hợp tác mà còn với lòng nghi ngờ ngày càng lớn. Họ biết rằng càng tiến gần đến chiếc đèn thần, sự phản bội sẽ càng trở nên rõ ràng và không ai trong số họ sẽ ngần ngại hạ gục kẻ khác khi thời cơ đến.
Cuộc hành trình vẫn tiếp tục, với mỗi bước chân đều đong đầy sự tham vọng và nguy hiểm, nhưng không ai có ý định dừng lại.