Kẻ Phản Diện Trong Hành Trình - Chương 5
Chương 5: Giáo Phái Bóng Đêm
Bóng tối dày đặc bao phủ hành lang dài trong ngôi đền, khiến không khí càng trở nên ngột ngạt và u ám. Cả ba kẻ phản diện tiến bước trong im lặng, cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm đang rình rập xung quanh. Tiếng vọng của những giọt nước nhỏ từng nhịp xuống sàn đá lạnh lẽo làm âm thanh thêm phần đáng sợ. Từng bước một, họ đi đến một cánh cửa lớn được chạm khắc tinh xảo, mang dấu ấn của những biểu tượng ma quái.
Kade nhướn mày, ngó vào các ký hiệu trên cửa. “Dấu ấn của Giáo Phái Bóng Đêm. Có vẻ như chúng ta không phải là những kẻ đầu tiên tìm đến chiếc đèn thần.”
“Giáo Phái Bóng Đêm…,” Alaric gằn giọng, ánh mắt cảnh giác. “Những kẻ này sẽ không để chúng ta lấy được đèn thần dễ dàng đâu.”
“Vậy thì chúng ta sẽ phải đối phó với chúng,” U Minh nói, ánh mắt sắc lạnh. “Ta đã nghe nói về giáo phái này. Chúng là những kẻ sùng bái sức mạnh bóng tối và sẽ không ngần ngại giết người để đạt được mục đích.”
Vừa dứt lời, một tiếng cười khàn đặc vang lên từ phía sau cánh cửa. Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một căn phòng lớn với ánh đuốc mờ ảo. Bên trong là những kẻ mặc áo choàng đen, đứng thành vòng tròn, ánh mắt dõi về phía họ với sự thù địch và khinh miệt. Kẻ đứng đầu giáo phái, một người đàn ông cao lớn với đôi mắt đỏ rực và giọng nói khàn đặc, tiến lên phía trước.
“Vậy là những kẻ tham vọng đã tìm đến tận đây,” hắn cười lạnh. “Các ngươi nghĩ mình xứng đáng chạm vào đèn thần sao?”
U Minh không lùi bước, ánh mắt kiên định. “Ta biết thứ sức mạnh mà chiếc đèn sở hữu. Và chính ta sẽ là người sở hữu nó, không phải giáo phái của ngươi.”
“Ngu ngốc!” tên thủ lĩnh gầm lên. “Chiếc đèn thần chỉ chấp nhận những ai có trái tim sắt đá, không bị lung lay bởi những cảm xúc tầm thường. Ngươi sẽ thất bại.”
Kade xen vào, giọng đầy mỉa mai. “Ồ, vậy ra chúng ta có một cuộc thi ai đủ lạnh lùng nhất ở đây? Tốt thôi, chúng ta sẽ xem ai có thể giành được nó.”
Kẻ đứng đầu giáo phái nheo mắt, nhìn ba người bọn họ với vẻ ngạo mạn. “Đừng phí lời. Nếu các ngươi muốn chiếc đèn thần, trước tiên phải vượt qua chúng ta.”
Ngay khi dứt lời, hắn giơ tay lên và niệm một câu thần chú. Ánh sáng đen đặc lóe lên từ tay hắn, tạo ra một luồng khí đen lan tỏa khắp căn phòng, bủa vây lấy Alaric, Kade và U Minh. Các thành viên của Giáo Phái Bóng Đêm bắt đầu di chuyển, từng người một tiến về phía họ với đôi mắt đỏ ngầu và cử chỉ đầy đe dọa.
Alaric nhanh chóng rút kiếm, lao vào đối đầu với một tên giáo phái đang tiếp cận. Thanh kiếm sáng loáng chém xuống, xé tan màn khói đen và đánh bật kẻ địch ngã xuống. Kade lách mình qua những cú đánh của đối thủ, dùng dao găm phản công vào những điểm yếu, khiến kẻ địch gục ngã nhanh chóng. Hắn di chuyển linh hoạt và nhanh nhẹn như một con rắn, né tránh mọi đòn đánh.
U Minh đứng giữa căn phòng, ánh mắt tập trung, giơ cao cây trượng và bắt đầu niệm một câu thần chú phức tạp. Từ đầu cây trượng, ánh sáng tím lóe lên, tạo thành một luồng năng lượng bao quanh nàng, bảo vệ nàng khỏi những đòn tấn công của các kẻ địch. Nàng giơ tay lên, lẩm nhẩm một câu chú, và ngay lập tức một làn sóng năng lượng bắn ra, đánh văng những tên giáo phái xung quanh.
“Các ngươi không thể chống lại phép thuật của ta!” U Minh gầm lên, giọng đầy uy lực.
Nhưng tên thủ lĩnh của giáo phái không dễ dàng bị khuất phục. Hắn niệm một câu thần chú cổ xưa, và từ mặt đất, những bóng đen bắt đầu trồi lên, biến thành các sinh vật quỷ quái với đôi mắt đỏ ngầu và móng vuốt sắc bén. Chúng lao về phía Alaric và Kade, buộc cả hai phải cùng nhau chiến đấu chống lại đám sinh vật này.
Alaric, với sức mạnh phi thường và kinh nghiệm chiến đấu, hạ gục từng sinh vật một, nhưng chúng cứ tiếp tục tràn tới không ngừng. Kade lách qua đám sinh vật, lợi dụng địa hình để né tránh và tấn công vào những điểm yếu, nhưng ngay cả hắn cũng bắt đầu cảm thấy kiệt sức.
“U Minh! Nếu ngươi còn chiêu gì mạnh hơn, thì hãy dùng ngay đi!” Alaric hét lên, mắt đầy căng thẳng khi thấy số lượng sinh vật không ngừng tăng lên.
U Minh không trả lời. Nàng nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ sức mạnh phép thuật của mình, và bắt đầu niệm một câu thần chú cổ xưa, một câu chú mà nàng chỉ dám dùng khi tình thế trở nên tuyệt vọng. Mắt nàng phát sáng màu tím, năng lượng từ cây trượng tụ lại thành một quả cầu ma thuật lớn. Khi U Minh mở mắt, quả cầu bắn ra một luồng sáng mạnh mẽ, quét qua toàn bộ căn phòng, tiêu diệt tất cả sinh vật quỷ quái và làm cho không gian rung chuyển.
Tên thủ lĩnh giáo phái bị chấn động bởi luồng sức mạnh của U Minh, nhưng hắn không chịu lùi bước. Hắn gầm lên, giơ cao tay, chuẩn bị tung ra đòn cuối cùng. Nhưng ngay lúc đó, Kade, với tốc độ nhanh như chớp, lao đến từ phía sau, đâm thẳng con dao găm vào lưng hắn. Tên thủ lĩnh hét lên trong đau đớn, sức mạnh của hắn suy giảm, và cuối cùng, hắn gục xuống trước mặt ba kẻ phản diện.
Kade rút dao ra, lau vết máu, nở một nụ cười giễu cợt. “Có vẻ như ta đã cứu mạng các ngươi rồi.”
Alaric nhếch môi cười, dù vẫn cảnh giác. “Tạm thời thôi. Đừng quên, đây vẫn là cuộc đua.”
U Minh nhìn cả hai, nở nụ cười đầy ẩn ý. “Chiếc đèn thần ở rất gần. Nhưng hãy nhớ, chỉ một trong chúng ta sẽ sở hữu nó. Hãy xem ai là kẻ cuối cùng chạm được vào quyền lực tối thượng.”
Cuộc chiến vừa kết thúc, nhưng mỗi kẻ đều hiểu rằng nguy hiểm còn chưa dừng lại. Ba người bước qua xác của tên thủ lĩnh giáo phái, tiến vào sâu hơn trong ngôi đền. Họ biết rằng, đằng sau mỗi bước chân, mỗi hành động, sự phản bội và tham vọng đang dần trỗi dậy mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Chiếc đèn thần vẫn nằm đâu đó, ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi chủ nhân xứng đáng – hoặc là kẻ đủ mưu mô để cướp đoạt nó từ tay người khác.